Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 11




Trung tâm thương mại cũng vì sự xuất hiện của nhân vật tiếng tăm này mà trở nên ồn ào hơn.

“Kìa, đó chẳng phải là người thừa kế Hoắc gia sao?”

“Ôi! Đẹo trai quá! Trên truyền hình tôi đã thấy qua rồi, không ngờ lại có dịp tận mắt chiêm ngưỡng!”

“Là Hoắc Lãng Triết thật không?”

……..

Tiếng bàn luận rôm rả, lúc nhỏ lúc to. Có người còn không nhịn được mà hét lên.

Triệu Uyển Dư dè dặt giữ khoảng cách với anh, tưởng sẽ không có người để ý, nào ngờ một giọng điệu đầy hốt hoảng vang lên:

“Cái người kia là ai vậy?” Một người lên tiếng hỏi.

Mấy người bên cạnh: “Ai?”

“Thì cái người đi sau cách ba, bốn bước kia kìa!”

“Chắc là người lạ thôi!”

“Không đúng, vừa tôi thấy cô ta bước xuống xe cùng Hoắc Lãng Triết.”

Một cô gái cảm thán, bắt đầu suy luận: “Ăn mặc thế kia chắc là thư ký hay trợ lý rồi!”

“Nhìn quen lắm, hình như tôi đã từng nhìn thấy cô gái kia.”

“Người nổi tiếng à, sao tôi không biết nhỉ?”

……..

Triệu Uyển Dư không muốn để tâm tới, nhưng tiếng bàn tán quá lớn rồi, như thể đang áp vào tai cô nói vậy!

Hoắc Lãng Triết vốn không thích những nơi ồn ào, đây cũng là lần đầu phá lệ đi vào trung tâm thương mại. Bình thường đều là trợ lý Tư đảm nhiệm tất cả!

Quay ra đã thấy cô cách xa mấy bước, Hoắc Lãng Triết thản nhiên dừng lại, cô còn tưởng anh mỏi chân nên đứng nghỉ, liền vờ đi lướt qua.

“Em trốn tôi à?” Thấy cô muốn tách ra đi riêng, Hoắc Lãng Triết liền bước nhanh hơn, đi song song với cô.

“Sao tôi phải trốn anh!”

“Tốt!” Hoắc Lãng Triết nói, tay ôm lấy eo cô.

Triệu Uyển Dư giật mình, để ý xung quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn, cô vội gỡ tay anh ra, nhắc nhở: “Anh điên à, mau bỏ tay ra, không thấy mọi người đang nhìn sao?”

“Cho họ nhìn!” Anh giữ chặt eo cô, không cho cô có cơ hội hất ra, “Chẳng phải em là người của tôi sao? Đang làm việc cho tôi lại để ý ánh mắt kẻ khác!”

Triệu Uyển Dư không thèm nói lý với anh nữa, cũng chẳng buồn đẩy tay anh ra. Vì cô biết, có đẩy ra thế nào thì anh vẫn bám chặt như đỉa.

“Đi cùng anh là phước ba đời của tôi rồi!” Triệu Uyển Dư mỉa mai nói. “Chẳng qua tôi sợ anh bị ảnh hưởng, đứng đầu các mặt báo với nội dung ‘Người thừa kế Hoắc gia bí mật hẹn hò với một cô gái ở trung tâm thương mại!’”



Hoắc Lãng Triết nghe cô nói xong liền bật cười.

Cô gái này đáng yêu quá mức rồi!

Anh ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: “Người của tôi cách đây không xa, tôi đảm bảo với em sẽ không có tấm ảnh nào lọt ra ngoài”

“Có vệ sĩ? Sao tôi không thấy!” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Sao em thấy được!” Hoắc Lãng Triết thích thú quan sát vẻ mặt của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu lọt ra ngoài, tiêu đề không phải là “Người thừa kế Hoắc gia bí mật hẹn hò với một cô gái ở trung tâm thương mại” đâu!”

“Là gì?”

“Hoắc phu nhân cùng chồng đi mua sắm!”

Triệu Uyển Dư á khẩu. Thật là hết thuốc chữa!

Quản lý nhãn hiệu thời trang quốc tế có dịp xuống xem tình hình của gian hàng, lúc chuẩn bị rời đi thì thấy Hoắc Lãng Triết từ xa đang tiến vào, anh ta còn tưởng bản thân nhìn gà hoá cuốc, vội vàng lau lại mắt kính rồi đeo lên.

“Hoắc tiên sinh!” Người quản lý cung kính đi tới. “Hân hạnh cho chúng tôi quá! Mới ngài đi bên này!”

Người quản lý chỉ vào gian hàng đồ nam bên cạnh, miệng cười toe toét. “Bên chúng tôi mới nhập rất nhiều mẫu phiên bản giới hạn, chắc chắn sẽ khiến ngài ưng ý!”

“Không phải tôi, là cô ấy!”

“Dạ?” Quản lý thời trang nhất thời load không kịp. Lại thấy cô gái này trông rất quen.

Vài giây sau liền bất ngờ thốt lên, “Luật sư! Cô có phải là Triệu luật sư?”

“Vâng!” Triệu Uyển Dư trả lời.

“Ôi chúa ơi! Không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp cùng lúc cả hai vị!” Anh ta xuýt xoa lên tiếng, thoạt rồi vẫy tay ra hiệu.

Mấy nhân viên cửa hàng rất nhanh liền đi tới chỗ Triệu Uyển Dư, còn không quên liếc trộm người đàn ông cạnh cô.

“Mời chị đi bên này ạ!” Một nhân viên nhanh nhẹn lên tiếng.

Cô khẽ gật đầu, sau đó theo nhân viên đi vào trong.

“Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa” Nữ nhân viên đưa tay về từng dãy đồ, tỉ mỉ giới thiệu “Tất cả đều mới được nhập khẩu về. Không những chất liệu rất tốt, mà số lượng cũng có hạn ạ!”

Triệu Uyển Dư trầm ngâm một lúc, thấy người quản lý vừa rôm rả nói chuyện với anh đã rời đi, bèn đi tới hỏi:

“Anh muốn tôi mặc gì?”

Hoắc Lãng Triết đang ngồi ở ghế chờ, thấy cô đi đến trước mặt hỏi thì khẽ cười, trong đầu không hiểu sao lại có những suy nghĩ ‘rất không lành mạnh’!

Nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô khiến Hoắc Lãng Triết không muốn đùa cợt thêm, anh chỉ tay vào dãy váy dạ hội cách đó không xa.

“Em thử hết mấy cái kia đi!”



Triệu Uyển Dư nhìn theo hướng tay anh, hai mắt mở to, “Anh không đùa chứ!”

“Nhìn tôi giống đùa lắm sao?” Nói rồi anh vẫy tay bảo nhân viên đem hết những bộ váy đó xuống.

Triệu Uyển Dư nhìn trồng đồ cao ngất ngưởng trước mặt, từng đấy ít nhất cũng phải đến hơn 30 bộ! Cô vừa muốn quay sang chất vấn anh, lại bị nhân viên nhanh tay đẩy vào phòng thay đồ.

Bộ đồ đầu tiên là một chiếc đầm dạ hội dáng dài đuôi cá ôm body, được đan dây dọc eo. Cả chiếc đầm đều đính những hạt pha lê nhỏ, dưới ánh đèn càng trở lên lộng lẫy. Váy dài tương đối so với chiều cao 1m65 của cô, phần xoè vừa hay tới mắt cá chân. Chiếc đầm ôm gọn body, tôn lên ba vòng đúng chuẩn. Cổ váy không khoét quá sâu, đủ để tôn lên chiếc xương quai xanh mảnh mai của Triệu Uyển Dư, lại như ẩn như hiện, khoe trọn vòng 1 đẫy đà.

“Chị…thật sự quá đẹp rồi!” Nhân viên giúp cô thay đồ không khỏi thốt lên. Đây là lần đầu tiên cô nàng thấy một người con gái không trang điểm mà đẹp đến như vậy. Vừa rồi vì mải ngắm nhìn vị tiên sinh kia, cô nàng đã không chú ý tới người con gái đứng bên cạnh anh…quả nhiên là một đại mỹ nhân!

“Trong này có đồ trang điểm, nếu chị không phiền, có thể dành cho em một chút thời gian để tạo kiểu hợp với bộ váy này không ạ?” Nữ nhân viên mong chờ lên tiếng hỏi.

“Không phiền đâu, cô cứ làm đi”Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng đáp.

Nữ nhân viên cười vui vẻ, bắt tay ngay vào công cuộc tạo hình. Lần đầu gặp vị khách như thế này, coi như là may mắn của cô rồi! Không những xinh đẹp, tới cả khí chất cũng khiến người khác phải ái mộ!

Triệu Uyển Dư nhìn người con gái trong gương, cô cũng không tin người đó chính là mình.

Ở công ty cô mặc đồ công sở: áo sơ mi trắng và chân váy chữ A, về nhà thì mặc những bộ đồ ngủ, những chiếc áo phông rộng rãi. Hình ảnh ấy đã quá quen thuộc với cô, khiến cô không nhận ra, bản thân khi mặc lên những bộ váy lộng lẫy này lại đẹp tới như vậy.

Hoắc Lãng Triết đang nhàn nhã uống trà, vừa thấy cô đi ra, chén trà trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.

Cô trang điểm rất nhẹ, tóc được búi gọn ở phía sau, chiếc đầm màu hồng phấn hợp tới mức như sinh ra để dành cho cô.

“Hoắc tiên sinh, ngài thấy thế nào!” Nữ nhân viên vui vẻ hỏi.

Các nhân viên khác đứng cách đó không xa, nhất thời cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho chấn động.

Hoắc Lãng Triết như bị hút hồn, anh không nói gì, chỉ nhìn cô.

Hai má của Triệu Uyển Dư vì ánh mắt kia mà đỏ ửng cả lên, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, lên tiếng: “Được không? Nếu không tôi thử cái khác.”

Hoắc Lãng Triết nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn hồn. Anh không trả lời cô, chỉ quay sang nữ nhân viên kia nói: “Theo số đo của cô ấy, lấy hết các mẫu giới hạn ở đây cho tôi!”

Lời vừa buông xuống, không những khiến nhân viên gian hàng mà đến cả cô cũng giật mình.

Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, tất nhiên nhân viên cửa hàng không thể bỏ lỡ. Không nhiều lời, lập tức thực hiện theo lời của Hoắc Lãng Triết.

“Khoan đã!” Triệu Uyển Dư kéo tay áo anh, vội lên tiếng: “Anh điên à, anh mau rút lại lời nói của mình đi! Tôi không thể mua nhiều như vậy được! Tôi không muốn lãng phí lương cả năm của mình cho những thứ vô nghĩa này đâu.”

“Ai nói em sẽ trả tiền?” Hoắc Lãng Triết cong môi, “Là tôi mua cho em!”

“Anh thừa tiền à?” Triệu Uyển Dư lắc đầu, “Nếu không vì bắt buộc phải đến những nơi kia cùng anh, tôi cũng chẳng muốn mặc mấy bộ váy rườm rà như này đâu.”

Hoắc Lãng Triết khẽ cúi người, ghé vào tai cô. “Vậy thì em mặc cho mình tôi xem thôi”

Tim cô không khỏi đập loạn lên. Cô nhìn anh, khoảng cách quá gần, gần tới mức cô có thể ngửi thấy mùi trầm hương trên áo anh.

Không biết có phải do ma xui quỷ khiến không, Triệu Uyển Dư đột nhiên nhỏ giọng,

“Vậy anh chỉ được chọn thêm một bộ nữa thôi!”