Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 140: cont




Hai mắt Lôi Dận giống như ngọc thạch phát ra ánh sáng lấp lánh của hạnh phúc. Hưng phấn khi vừa giải tỏa được tình cảm hỗn độn bấy lâu nay trong lòng từ xưa cho tới nay. Hệt một đứa trẻ vừa khám phá ra một sự kiện mới, nhưng ngôn ngữ, cách nói vẫn mạnh mẽ, một chút hàm hồ cũng không có.

Mạch Khê nghẹn ngào. Đứng trước tình yêu, cô tự nhận mình là một kẻ ngu ngốc. Không hề nghĩ rằng, người đàn ông trước mắt này, lớn hơn mình đến chục tuổi lại còn giống một kẻ ngốc hơn. Con người thật sự rất kỳ lạ, nhất là đàn ông. Tình yêu đối với bọn họ, có đôi khi giống như một lớp cửa sổ giấy, nếu không phá nó đi, đàn ông cũng sẽ không bao giờ biết tâm tư của bản thân mình như thế nào, ra sao. Giống như người đàn ông trước mặt cô đây, ngày thường vẫn luôn cao cao tại thượng, không nói đến chuyện có thể dùng tay che trời, chỉ cần lạnh lùng đứng ở một nơi cũng đã khiến kẻ khác ngậm miệng không dám lên tiếng. Người đàn ông như vậy, nhưng sống tới hơn ba mươi tuổi mới hiểu rõ cái gì là tình yêu. Còn buồn cười hơn là, khi hiểu được mọi chuyện, lại hưng phấn giống như một đứa trẻ ngây thơ vậy.

“Khê nhi…” Lôi Dận ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt theo đường nét khuôn mặt tinh tế của cô. “Trong sinh mệnh của anh có ba người phụ nữ quan trọng nhất. Thứ nhất là Bạc Tuyết, thứ hai là chị gái anh, thứ ba chính là em! Nhưng em khác với hai người họ. Hai chị ấy giống như là một chỗ dựa vững chắc cho anh, mà em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa vững chắc cho em, để em cả đời có thể dựa vào anh, vĩnh viễn không chia lìa.”

Đôi mắt trong veo như hồ nước chấn động một chút. Mạch Khê há miệng thở dốc, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không hỏi được.

Lôi Dận đã hiểu rõ tâm sự của cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Mẹ Thiên Luật là chị của anh, lớn hơn anh rất nhiều tuổi. Sau khi anh tới Lôi gia, chị ấy là người đối với anh tốt nhất. Nhưng là…chị ấy vẫn qua đời, một lần ngoài ý muốn, vì cứu anh mà mất đi tính mạng mình. Bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc đời anh, hai người quan trọng nhất đều đã bỏ đi. Về phần mẹ anh, cho tới bây giờ anh còn chưa nhìn thấy mẹ bao giờ, vậy nên, mẹ ở trong lòng anh bao nhiêu, anh cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có em, Khê nhi, cho dù bây giờ em có trách móc anh ích kỷ như thế nào cũng được, hoặc là hận anh cũng thế, anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh. Anh muốn yêu em, luôn luôn yêu em, cho tới khi nào em đồng ý mới thôi!”

“Anh..." Bộ dạng của hắn khiến Mạch Khê không biết nên vui vẻ hay tức giận đây, chỉ cảm thấy sự bá đạo của người đàn ông này khiến người ta giận sôi lên, đồng thời lại có chút trẻ con trong đó. Nghĩ đến lời hắn nói, xem ra như cha đã nói qua, tình cảm Lôi Dận đối với mẹ có chút méo mó. Hơn nữa, mẹ lại cố ý rời đi, đương nhiên sẽ khiến một người đàn ông tâm cao khí ngạo như hắn bị thương tổn.

“Em không dám nhận tình yêu đó…Em…sẽ xuống địa ngục.”

Cuối cùng, cô vẫn nghĩ tới mẹ mình. Cô rất tin mẹ thực sự thương hắn, bằng không, sao mọi chuyện trong nhật ký đều có liên quan tới hắn, nhưng vì sao rời đi thì lại không rõ. Nếu cha nuôi năm đó chỉ là một đứa trẻ hoang dã, lại lớn lên từ nhỏ trong bầy sói, không hiểu được tình yêu với tình thân, nhưng còn mẹ thì như thế nào? Bà lớn hơn cha nuôi đến mười tuổi, không có khả năng không hiểu rõ chuyện này.

Mạch Khê cũng rất tin, mẹ mình không phải là một người phụ nữ tùy tiện, không có khả năng vì thiếu vắng Huyết Xà mà tới gần cha nuôi. Nếu có thể phát sinh quan hệ, nhất định là có tình cảm đối với hắn…

Mà nay, cha nuôi cứ như vậy, ‘đường đường chính chính’ bày tỏ tình yêu đối với cô, cô làm sao có thể nhận được đây? Cô đã yêu một người đàn ông mẹ mình yêu. Yêu một người đàn ông đã phát sinh quan hệ với mẹ mình! Cô không biết phải làm như thế nào để chấp nhận điều này, vậy nên, mọi thứ đều lâm vào bế tắc không lối thoát!

Bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu của Mạch Khê khiến tâm Lôi Dận không đành lòng lại phải ôm cô vào lòng càng chặt. Hắn cúi đầu, giọng nói rơi vào bên tai cô, trở thành một lời thề lãng mạn...

“Anh yêu em, Khê nhi, nếu như em xuống địa ngục, thì anh cũng không chút do dự theo em.”

Đột nhiên, Mạch Khê ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt xanh lục quá mức nghiêm cẩn kia. Bốn mắt nhìn nhau trong sự bối rối, triền miên, say đắm. Lôi Dận nở nụ cười, cười dịu dàng đến thế, chạm thẳng tới đáy tim cô, thật lâu không thể nào tan đi, khiến tâm thế vốn đã bình tĩnh được một chút lại trở nên kinh hoàng không thôi.

Hắn làm sao có thể lớn mật như vậy!

“Khê nhi…” Lôi Dận mê muội nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn. Ngay sau đó, hắn hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi cao cao xuyên qua tóc cô, hít đầy lồng ngực mùi hương thanh mát của riêng cô. Đôi môi mỏng dừng lại bên tai cô, giọng nói trầm thấp phát ra giữa những nụ hôn xen lẫn...

“Ở lại bên cạnh anh, để anh yêu em như vậy, được không?” Bởi vì đương nhẹ nhàng cắn cắn phần cổ mềm mại của Mạch Khê, lời nói của hắn có chút mơ hồ, không khó để phát giác dục hỏa đã bắt đầu thức tỉnh.

“Em sợ…em rất sợ…” Đôi môi anh đào run run bật tiếng nói, ngữ điệu như đã muốn buông xuôi.

Cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang sợ hãi điều gì, chỉ là cảm thấy hết thảy mọi thứ tốt đẹp như thế này đều là mộng ảo và sự nguy hiểm cũng ẩn chứa sâu bên trong đó. Tuy là một đứa trẻ mồ côi, nhưng cô lớn lên trong xã hội loài người, còn hắn, lại lớn lên từ bầy sói, sẽ không bao giờ rảnh rỗi mà tuân theo quy cũ của xã hội con người. Cô sợ…tình yêu của cả hai sẽ thật sự vô cùng vất vả.

Nhưng là, phụ nữ luôn mâu thuẫn như thế. Rõ ràng biết không thể, rõ ràng biết tình yêu này sẽ khổ sở, nhưng vẫn lao vào, vĩnh viễn không tìm ra cách kiềm chế chính mình…

“Không cần sợ, mọi thứ đều giao cho anh, em chỉ cần yêu anh…” Lôi Dận tinh tế cắn cắn vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm ổn lộ ra sự mê hoặc, như mật độc, dần dần thẩm thấu đến nơi sâu nhất của trái tim cô.

Mạch Khê nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẽ khàng nhắm lại đôi mắt linh động. Hàng mi dày đổ bóng xuống như hai phiến quạt xinh đẹp, giống như tinh linh trong chốn núi rừng khiến người ta thương tiếc không thôi.

Người đàn ông dịu dàng cũng sẽ có sự nguy hiểm của riêng mình, huống chi đối với Lôi Dận, kẻ luôn có thói quen chinh phục của một vị vua.

“Anh…”

“Anh muốn em.” Lôi Dận trực tiếp, vui vẻ mà nói ra ý muốn của bản thân, khuôn mặt anh tuấn càng thêm kề sát vào cô. Trong đôi mắt xanh lục đều là sự mãnh liệt nóng rẫy, nguy hiểm triền miên...

Theo bản năng, Mạch Khê xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, trái tim không tự chủ được đã bắt đầu phản bội lý trí. Giờ khắc này, cô thật hy vọng buông thả tất cả, để cho hắn yêu chiều mãi mãi như vậy.

Lôi Dận thương yêu hôn lên lúm đồng tiền xinh đẹp của cô. Lửa tình bùng lên khiến ánh mắt hắn đã sớm trầm xuống. Hắn nâng cổ tay ửng hồng của cô lên, nhẹ nhàng đưa tới bên môi thả xuống những nụ hôn. Ngay sau đó, hắn ôm thân thể bé bỏng kia nằm xuống giường.

Tim, bắt đầu đập nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra ngoài vậy. Mạch Khê cưỡng chế cảm xúc kích động trong lòng, ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng mịn cùng dung nhan thanh lệ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cắn môi anh đào thật chặt.

Người đàn ông nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Mạch Khê qua một bên, nhẹ nhàng hít vào thật sâu mùi hương của tự nhiên. Tóc cô rất đẹp, mềm mại, mượt mà xõa tung trên gối. Ga giường màu đen càng nổi bật thân thể của Mạch Khê, khiến vẻ đẹp của cô trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết.

“Bảo bối, có đôi khi anh thực sợ hãi, chạm vào rồi sẽ khiến em vỡ nát. Em giống như một con búp bê vậy, đẹp đến nỗi khiến anh đau lòng…” Đôi mắt thâm sâu sắc bén như loài chim ưng của Lôi Dận khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, giọng nói hắn tràn ngập tình cảm. Cô chính là một bảo vật vô giá, có ma lực mạnh mẽ nhất trên thế gian này. Một khi đã bị cô hấp dẫn, chỉ có thể một đường sa chân, vĩnh viễn cũng không có cách nào quay đầu. Trừ khi…có được cô.

Hai gò má Mạch Khê ửng hồng vì những lời nói mãnh liệt lớn mật của hắn. Da thịt trắng ngần, mềm mịn. Đôi mắt nhẹ nhàng mở to nhìn Lôi Dận bên trên, nhịn không được vươn một ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc theo từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Người đàn ông như thế này, đã trao hết tình cảm sâu nặng một đời cho cô, là nằm mơ sao? Nếu đây thực sự là một cơn mơ, vậy hãy cứ để nó tiếp tục. Cô không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn. Bởi vì cảnh trong mơ nếu vỡ tan, hiện thực một lần nữa phá nát mọi thứ, khiến cô không có dũng khí tiếp tục yêu nữa…

Lôi Dận bật ra tiếng cười trầm thấp, nụ cười có sự cưng chiều rõ ràng. Hắn cúi người xuống, đôi môi mang theo lửa nóng dừng trên làn môi đỏ mọng mê người của cô gái nhỏ. Mùi hương, xúc cảm chạm tới khiến hắn không thể kìm chế bản thân mình nữa. Tâm tư vốn đã được soi rõ, lại càng khiến hắn không có ngại ngần gì mà bộc lộ toàn bộ tình cảm.

Giống như một con sóng lớn bao phủ hoàn toàn…

Trước đây, hắn cho rằng cùng đàn bà lên giường cũng chỉ là giải quyết chuyện sinh lý. Sau khi phát tiết xong chỉ còn lại nỗi cô đơn rộng khắp. Nhưng là Mạch Khê không giống, hắn cùng với cô, là cảm giác được sự hạnh phúc cùng thoải mái chưa từng có. Thì ra, đây chính là ân ái trong tình yêu, chỉ có tình yêu tồn tại trong đó mới là đủ đầy.

“Ưm ~” Mạch Khê theo bản năng hít vào mùi hương quen thuộc trên người Lôi Dận. Cô có thể cảm giác được bàn tay to lớn, ấm áp và quen thuộc của hắn đang di chuyển trên thân thể mình.

Người con gái trong lòng mềm mại khiến Lôi Dận không ngừng được nữa. Nụ hôn của hắn mang theo sự dịu dàng cùng bá đạo, trượt dài xuống bên dưới, rồi dừng trên phần cổ trắng mịn của cô. Bàn tay thuần thục phủ lên một bên ngực đầy đặn cao ngất, lửa nóng hừng hực trong đáy mắt như thể là lửa cháy trên một đồng cỏ. Hắn kéo tấm chăn đang che khuất thân thể cô ra, đôi mắt xanh lục nóng bỏng nhìn thân hình xinh đẹp cô của một cách chăm chú, hắn khàn khàn nói, “Đẹp quá…”

“Anh đừng nhìn em như vậy…” Ánh mắt của hắn rất trực tiếp, như một chiếc bàn là khiến toàn thân cô nóng lên.

“Vì sao không, em là người con gái anh yêu, kẻ khác dám nhìn em như vậy, anh sẽ lấy mạng của hắn…” Lôi Dận gợi cảm cười nhẹ, lời nói bâng quơ vẫn để lộ ra sự khống chế tuyệt đối cùng quyền lực vĩ đại của hắn. Ngay sau đó, hắn dùng sức mạnh của mình giữ lấy thân mình cô.

Lại một lần nữa, những nụ hôn rơi xuống chiếm lấy tâm trí Mạch Khê. Bàn tay linh hoạt trên thân hình đầy sức sống lướt thẳng xuống một bên đùi trắng trẻo, mịn màng. Đầu lưỡi ướt át bức bách làn môi anh đào để cho hắn có thể tiến vào.

“Ưm…” Mạch Khê hoàn toàn trâm luân. Những tiếng rên rỉ bắt đầu tràn ra, mỗi một tiếng càng thêm kích thích lửa tình trong Lôi Dận.

“Gọi tên anh!” Hắn khàn khàn dụ dỗ cô.

“Em…” Cô muốn khống chế bản thân, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú, chân thành đầy tình cảm kia, lý trí rốt cuộc cũng chẳng còn sót lại gì, nhẹ nhàng đổi câu, “Dận…”

“Ngoan…” Đôi môi mang theo lửa nóng của Lôi Dận một đường trượt xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân cô, như là chuồn chuồn lướt nước dừng trên nụ hoa xinh đẹp, tàn nhẫn kéo dài thời khắc bất lực của cô.

“A…” Thân Mình Mạch Khê căng ra, rốt cuộc không thể nhẫn nại được để thoát ra một tiếng rên lớn hơn. Khoái cảm mãnh liệt khiến cô không thể thừa nhận được.

Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, vuốt ve thân thể nhạy cảm kia...

“Khê nhi, nói em yêu anh đi.” Hắn vừa khiêu khích thân thể nóng bỏng của cô gái nhỏ, vừa mệnh lệnh bằng giọng nói khàn đặc. Nội tâm Mạch Khê tràn ra một trận cuồng nhiệt, cô theo bản năng dính sát vào thân hình cao lớn của hắn, giọng nói run run còn mang theo sự nghẹn ngào khó chịu, cũng bởi vì xuân triều trong cơ thể.

“Dận…em yêu anh…yêu anh.”

Đúng vậy, cô yêu hắn, rất yêu hắn. Rõ ràng biết hắn không tốt, tàn nhẫn như vậy, thời điểm sinh nhật năm mười tám tuổi của cô liền chiếm đoạt đi mọi thứ. Hắn lần lượt bắt buộc cô, dùng thủ đoạn bá đạo giữ cô lại bên cạnh hắn, khiến tất cả mọi người con trai yêu mến cô đều biến mất. Thậm chí hắn còn tàn nhẫn để cô mang thai con của hắn, khiến cô điên cuồng, bất lực, rốt cuộc muốn tự sát. Nhưng là…

Cô vẫn không có tiền đồ như vậy mà yêu thương người đàn ông này, trầm luân trong sự bá đạo của hắn, lạc lối trong tình cảm sâu nặng của hắn, đau lòng vì sự cô độc của hắn…

Cô là một cô gái không tốt! Yêu một người đàn ông mẹ mình đã từng yêu! Thậm chí còn phát sinh quan hệ, cho dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau!

Có lẽ…

Khi cô tám tuổi năm ấy, khi người đàn ông này tháo kính râm xuống, hắn đã chiếm giữ lấy lòng cô, từng chút một ăn mòn, cho tới khi trái tim này đều toàn là hắn…

Từng lời của Mạch Khê hoàn toàn hòa tan cõi lòng Lôi Dận, cảm giác được thân thể cô đã hoàn toàn thả lòng, hắn rốt cuộc không thể nhịn được, cúi người tiếp tục mọi thứ đang dang dở.

Thoáng chốc, một ngọn lửa hừng hực cùng ánh sáng chói mắt thiêu đốt thân thể Mạch Khê. Cô níu lấy bờ vai hắn, đón lấy hắn, tùy ý để người đàn ông kia lần lượt đưa mình lên tới thiên đường.

Từng trận triều dâng, mười ngón tay giao chặt, những tiếng rên rỉ, tình cảm lan tràn…

————————————

Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, Mạch Khê mới lê lết được tới nhà ăn ăn chút cơm lót dạ. Kéo lê thân thể mỏi mệt muốn ngất xỉu là vậy, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào. Nghĩ lại đêm hôm qua, khóe môi Mạch Khê không khỏi gợn lên.

Ngoài cửa sổ là từng tầng những bông tuyết đương xoay tròn, như muốn phối hợp với không khí ngày lễ Noel đang tới gần, trông rất đẹp mắt. Sắc trời cũng không tối lắm, tương phản với những bông tuyết, khiến khung cảnh càng lãng mạn hơn.

“Tiểu thư Mạch Khê có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Quản gia Hàn Á tự mình mang lên điểm tâm ngọt, nhìn bộ dạng cười ngây ra của Mạch Khê, tâm tình vô cùng tốt mở miệng hỏi.

Khi tiểu thư Mạch Khê vừa trở về thành bảo, ông thực sự lo lắng đến mấy ngày. Dựa theo tính cách của Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê lại không biết phải chịu khổ sở gì nữa. Nhưng ông tuyệt không nghĩ đến việc, Lôi tiên sinh chẳng những không hề tức giận với tiểu thư Mạch Khê, mà mỗi lần trở về tòa thành, bên môi đều đầy ý cười. Mỗi bữa ăn đều tự mình kiểm tra cẩn thận, dường như rất sợ thân thể tiểu thư Mạch Khê không khôi phục như trước vậy.

Cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy Lôi tiên sinh dịu dàng đến như vậy, ngay cả những người làm đều hâm mộ tiểu thư Mạch Khê tới cực điểm. Nhưng mà những cô gái lén quyến luyến Lôi tiên sinh cũng ngày càng nhiều. Lôi tiên sinh dường như trở thành một người khác, tuy rằng vẫn còn bộ mặt lạnh băng như lúc trước, nhưng ánh mắt đã dịu hòa hơn, không giống như trước kia, đôi mắt luôn tàn nhẫn lạnh lẽo dọa người, không mang theo một chút tình cảm nào.

Nhất là buổi sáng ngày hôm nay, ông đã nhìn thấy Lôi tiên sinh cười tươi bước lên xe. Ông sợ tới mức mắt suýt chút nữa rơi ra. Trời ạ, Lôi tiên sinh thế nhưng lại cười mà đến công ty hả? Ông không nhìn lầm gì chớ?

[1]: Câu dùng đầy đủ: “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục”, tức là một khi thân này đã mất đi rồi thì vạn kiếp sau khó lòng mà lấy lại được.