Editor: Raining???
________________
"Ồ, Đúng rồi, anh quên nói với em, ngày mai mẹ anh sẽ trở về Trung Quốc, máy bay sẽ hạ cánh lúc 10 giờ sáng."
Ngay khi nghe được lời Kỷ Lăng Giang nói cả người Lâm Khả Ngải cứng đờ như sét đánh.
Trên tấm ga trải giường chất đầy quần áo, ở trên bàn trang điểm các hộp trang sức được mở ra đặt bừa bãi bên ngoài. Ngay cả đồ lót cũng bị rơi trên sàn, toàn bộ căn phòng có vẻ bừa bãi lộn xộn. Đây chính là cảnh tượng Kỷ Lăng Giang nhìn thấy ngay sau khi tắm xong.
Kỷ Lăng Giang tùy tiện lấy chiếc khăn lông lau mái tóc ngắn ẩm ướt đang nhỏ giọt, thoáng chút kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Anh mới tắm có mười phút ngắn ngủi thôi mà phòng ngủ lại bừa bộn giống như bị tên trộm nào đó đột nhập vào.
Lâm Khả Ngải thấy anh từ phòng tắm đi tới, nhìn thoáng qua phát hiện anh không mặc áo choàng tắm mà chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót bước ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để thưởng thức dáng vẻ đẹp trai của chồng mình sau khi tắm xong. Cô vội vàng cầm lấy hai cái váy chạy đến bên anh hỏi: "Em đang tìm quần áo để mặc vào ngày mai. Hai bộ này anh thấy cái nào đẹp hơn? "
Một cái là váy ngắn cổ chữ V màu trắng tinh khiết, một cái là váy liền dài đến đầu gối màu vàng nhạt. Cả hai chiếc váy đều là kiểu dáng thắt eo tương đối làm nổi bật dáng người khiến cô ám ảnh mãi không biết nên chọn cái nào.
Kỷ Lăng Giang không chút suy nghĩ chỉ vào chiếc váy vàng nhạt nói: "Cái này."
Anh căn bản không nhìn rõ hình dáng phong cách của hai bộ quần áo, chỉ nghĩ đến ở sân bay có nhiều người như vậy, anh không muốn người khác nhìn thấy đùi của vợ mình, dĩ nhiên chọn chiếc váy dài. Dù sao, bảo bối bé nhỏ nhà anh lớn lên xinh đẹp như vậy mặc cái gì nhìn cũng đẹp mắt, cho nên dù chọn cái nào, anh cũng đều thích.
"Chỉ chọn một chiếc váy thôi mà em có thể tạo ra một cuộc hỗn loạn lớn như thế này sao?" Kỷ Lăng Giang hơi sững sờ, nhìn vào chiếc giường đầy đồ đạc không nói nên lời. Anh thậm chí ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có.
Lâm Khả Ngải trịnh trọng nói: "Tất nhiên, mẹ của anh cũng là mẹ em, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng."
Trả lời xong, cô đặt chiếc váy màu vàng nhạt được chọn lên đầu giường, bắt đầu phân loại, sắp xếp lại quần áo trên giường. Sau đó, cô đột ngột quay đầu lại mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Kỷ Lăng Giang: "Mẹ của anh liệu có không thích mẫu người con gái giống như em không?"
Kỷ Lăng Giang nhìn thấy đôi lông mày rối rắm của cô âm thầm bật cười, cố tình kéo dài giọng: "Chà..." Ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô nói: "Chỉ cần anh thích mẹ anh sẽ không có ý kiến gì, lại nói bảo bối của anh rất tốt, người lớn nhất định sẽ thích."
"Yên tâm, mẹ anh đã sống ở thành phố A vài chục năm rồi, thói quen sống của bà cũng giống như chúng ta, hơn nữa bà còn rất vui vẻ, rộng rãi, rất trẻ trung, khác hoàn toàn với mẹ chồng trong tưởng tượng của em."
Lâm Khả Ngải nghe anh nói như vậy trái tim treo lơ lửng mới thoáng thả xuống một chút, nhưng cũng không hoàn toàn trở về vị trí ban đầu. Trên thực tế, vào buổi trưa biết được tin mẹ anh sẽ trở về Trung Quốc, cô liền rơi trong tâm trạng lo lắng, nôn nóng.
Buổi chiều, sau khi viết xong chương H bác sĩ, cô muốn gọi cho nhóm bạn thân để hỏi một số kinh nghiệm, nhưng cô lại rất đau buồn khi phát hiện ra cô là người đầu tiên kết hôn căn bản không có người đi trước nào để học hỏi. Bời vì không có biện phát giảm bớt căng thẳng, từ trưa đến tối muộn, đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, cô vẫn luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng.
Kỷ Lăng Giang tiếng lên ôm chặt lất vòng eo thon của cô, chiếc áo choàng tắm dài tản ra để lộ ra cơ ngực rắn chắc cho thấy mị lực nam tính dụ hoặc của người đàn ông: "Không còn sớm, nên đi ngủ thôi..."
Âm cuối kéo dài của người đàn ông là một tín hiệu hướng cô cầu hoan.
Lâm Khả Ngải đẩy anh ra. Cô hiểu ý anh, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng làm tình với anh. Tại thời điểm này, trong đầu cô tràn đầy suy nghĩ chuẩn bị tập luyện cho những gì sẽ xảy ra vào ngày mai, đem tất cả những điều cần tránh, nói sai cùng với những sai lầm khác tận lực loại trừ càng nhiều càng tốt để cho cô có thể càng thêm hoàn hảo. Rốt cuộc, gặp mặt người lớn là một điều rất quan trọng đối với cô, cô phải gây được ấn tượng tốt.
"Không có tâm trạng." Lâm Khả Ngải bĩu môi, gương mặt xuất hiện một cái liếm lúm đồng tiền thật sâu trên má trái.
Kỷ Lăng Giang hôn lúm đồng tiền của vợ yêu. Anh có chút hối hận. Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế anh nhất định sẽ không nói với cô chuyện ngày mai ra sân bay. Bằng không lấy chuyện cô đồng ý với anh ngày hôm qua, anh nhất định có thể tận hứng làm tình đến tận bình minh.
"Em yêu, em sờ vào nó một chút xem." Người đàn ông cầm lấy tay cô chùm lấy dưới háng của mình.
Lâm Khả Ngải cẩn thận vuốt ve cự vật khổng lồ to lớn kia, cách lớp áo choàng tắm dài cũng có thể truyền đến hơi nóng ấm áp làm lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô đối với cự vật trở ngại này vừa yêu vừa hận: "Bây giờ không muốn làm, ngày hôm sau giúp anh, được chứ?"
Kỷ Lăng Giang thấy cô thực sự không có tâm trạng cũng không ép buộc cô quan hệ với mình, nhưng cuối cùng vẫn đấu tranh cho một chút phúc lợi nho nhỏ trên giường.
"Anh đây muốn cắm nó vào bên trong dâm huyệt của bảo bối để ngủ, anh hứa sẽ không làm xằng làm bậy! Cái này chúng ta đã ước định rồi mà, em không được chơi xấu. "
Đây là điều kiện trao đổi mà ngày đó anh hứa hỗ trợ Lâm Khả Ngải tìm cảm hứng viết truyện. Yêu cầu là vợ anh phải cho phép anh nhét côn thịt vào bên trong lỗ nhỏ chật hẹp ngủ đến sáng hôm sau.
Kỷ Lăng Giang cực kỳ thích cảm giác được huyệt nhỏ của cô ấm áp bao vây. Trước kia từng có vài lần, nhưng Lâm Khả Ngại ngại của anh quá lớn, căng trướng đến phát hoảng nên không đồng ý để anh cắm dương vật vào cả đêm.
Lâm Khả Ngải thoáng đỏ mặt, ném cho anh một cái nhìn hung hăng coi thường nói: "Đến đây đi, em không tin anh nhét nó vào rồi thì anh sẽ không di chuyển."
Lúc đồng ý với yêu cầu của anh, Lâm Khả Ngải không cảm thấy có gì không ổn. Sau đó, cô càng nghĩnlại càng cảm thấy ngu ngốc. Anh giúp cô tìm cảm hứng rõ ràng chính anh cũng có lợi cũng sung sướng. Tại sao cô lại phải đồng ý với loại điều kiện không hề có lợi ích như vậy?
Kỷ Lăng Giang sờ sờ cái mũi, âm mưu bị vạch trần làm cho anh có chút xấu hổ. Anh nghiêng người ngăn cô nhìn thấy khuôn mặt của mình cố tình tạo ra dáng vẻ không vui.
Xác định mối quan hệ đã hơn một năm. Mặc dù thời gian lãnh chứng mới chỉ có ba tháng, nhưng cô cảm thấy họ đã ở bên nhau đủ lâu rồi. Cô không dám nói 100% hiểu anh nhưng cũng phải có khoảng 70-80%.
Lâm Khả Ngải tự nhiên liếc mắt một cái cũng nhìn ra đây là dáng vẻ giả bộ của anh, cũng không để ý đến anh tiếp tục gấp quần áo của mình.
Để nói về Lâm Khả Ngải, người này khi thì thông minh khi thì hồ đồ, chẳng qua thời điển hồ đồ tương đối nhiều thông minh lại tương đối ít. Hơn nữa, tinh thần càng bị áp bức, đầu óc lại càng thông minh, người khác thiên tài là do trời sinh còn cô thiên tài là dựa vào việc bị người khác áp bức.
Khi còn là một đứa trẻ, cô luôn học tập rất chăm chỉ nếu không cô sẽ bị mẹ mỗi ngày dùng gậy đe dọa. Vì vậy, sau một tháng trôi qua, cô trực tiếp vượt qua cuộc thi giữ vị trí thứ nhất.
Khi trưởng thành rồi, cô bắt đầu viết tiểu thuyết. Có một khoảng thời gian, cô quá bận nên quên không cập nhật nhật chương mới, vừa online đã thấy các độc giả liên tục thi nhau thúc giục, liền sợ tới mức ngay trong một buổi tối suốt đêm đánh liền một lúc 50.000 từ viết ra kết thúc.
Còn muốn hỏi cô khi nào thì tương đối ngu ngốc, câu trả lời hoàn toàn là khi cô thức dậy, đôi mắt mơ hồ yếu ớt, thời điểm này là dễ dàng bị lừa nhất.
Nếu nói mẹ cô hiểu cô 10 phần, thì Kỷ Lăng Giang hiểu cô đến vạn phần. Với đặc điểm nhỏ bé này của cô, anh thường lợi dụng lúc cô vừa tỉnh ngủ mơ màng lừa gạt cô một phen.
Kỷ Lăng Giang thấy cô không hề chú ý đến mình, ngay lập tức diễn không nổi nữa. Anh ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm vào động tác trên tay cô, mãi cho đến khi cô đặt hết mọi thứ vào tủ mới nói: "Có muốn biết sở thích của mẹ anh không?" Rồi chỉ chỉ vào môi: "Một câu hỏi một nụ hôn."
Lâm Khả Ngải nheo lại đôi mắt nhỏ cận thị của mình, nhìn biểu cảm của anh suy nghĩ về lời anh vừa nói. Sau khi xác nhận anh không có âm mưu gì, mới lén lút mổ nhẹ lên môi anh hỏi: "Mẹ thích ăn gì?"
"Sườn lợn chua ngọt, món tráng miệng thích bánh pudding caramel, thích uống rượu vang đỏ, trái cây thích dưa hấu, nho và dâu tây, bất kỳ món ăn vặt nào cũng đều thích hết." Kỷ Lăng Giang liếm liếm môi trả lời.
"Màu sắc yêu thích thì sao?" Không hổ là mẹ con, khẩu vị ăn uống giống hệt nhau, đều yêu thích đồ ăn ngọt.
Kỷ Lăng Giang chỉ chỉ môi, Lâm Khả Ngải quấn quanh cổ anh, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng, cạy mở hàm răng anh, lưỡi tựa như một con rắn nhỏ, khéo léo nhanh nhẹn trêu chọc khiêu khích khu vực nhạy cảm trong miệng người đàn ông, mút lấy cái lưỡi thô ráp của anh, trao cho anh một nụ hôn sâu nóng bỏng.
Kết thúc một nụ hôn, trong không khí vẫn còn lưu lại nóng bỏng cùng ái muội, cặp mắt nhỏ nhắn kia kiều mị đến mức có thể chảy ra nước, âm thanh mị hoặc nói: "Chồng... Anh có hài lòng không?"
Kỷ Lăng Giang ngay lập tức bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, say mê nhìn vào hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt cô, nhưng bờ môi mỏng lại phun ra lời nói vô cùng rõ ràng: "Hài lòng. Nhưng... Một nụ hôn, một vấn đề, cho dù là hôn lưỡi cũng chỉ có thể tính một cái."
Lâm Khả Ngải giận dữ buông lỏng tay ra: "Đáng ghét!Còn không mau nói."
"Màu sắc yêu thích là màu tím."
"Vậy mẹ có bị dị ứng hay ghét ăn gì không?"
"Không thích rau dền và trứng muối, chưa từng dị ứng với đồ ăn nào." Vấn đề này làm anh cảm thấy rất khó nói, mẹ anh thực chất là một người tham ăn, trong ấn tượng của anh bà chưa từng dị ứng với bất kì loại thức ăn nào chứ đừng nói đến chán ghét đồ ăn, nếu mà anh cứng rắn nói ra sự thật vậy sẽ hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lúc mẹ anh 17 tuổi, đến đây làm sinh viên trao đổi. Sau đó, bởi vì kết hôn với cha anh mà sống ở đại lục này vài chục năm. Ngoài khuôn mặt của người nước ngoài, sở thích và thói quen sinh hoạt của bà giống y như người Phương Đông.
"Yêu thích nhất ai nhất?"
Kỷ Lăng Giang đưa cho cô điểm mấu chốt cùng ánh mắt dò hỏi: "Yêu nhất cha anh, còn có anh và những đứa con tương lai của chúng ta".
"Ồ... Ý em là danh nhân yêu thích nhất của mẹ là ai." Lâm Khả Ngải gãi gãi đầu, búi tóc đẹp đã bị cô vò rối tung, rơi xuống hai bên má.
Kỷ Lăng Giang lắc đầu nói: "Không có, người mẹ ngưỡng mộ, sùng bái nhất là ba anh. Mỗi lời ba nói đều được mẹ tôn sùng là lời lẽ chí lý." Dừng lại một chút, "Nhưng... tốt hơn hết là em không nên nhắc đến ba trước mặt mẹ, bà sẽ khóc... "
Nói đến câu này Lâm Khả Ngải có chút buồn bã, chuyện tình của ba mẹ anh, cô đã nghe anh nói qua khi cô cùng anh yêu đương.
Hai người bắt đầu từ thời trung học vẫn còn là bạn cùng lớp. Mẹ anh vẫn luôn thầm yêu Kỷ baba - học sinh xuất sắc hàng đầu, nhưng ba Kỷ lại không có quá nhiều tình cảm gì với bạn học người nước ngoài mắt xanh tóc vàng này.
Sau đó, dưới sự nhiệt tình tấn công của nhà gái, hai người vẫn là yêu nhau, cùng nhau tay nắm tay trải qua tình yêu chạy dài 6 năm mới sinh ra đứa con Kỷ Lăng Giang. Sau khi kết hôn, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người vẫn luôn luôn hòa hợp tuyệt vời, đều được những người bạn bè xung quanh gọi là bạn tâm giao.
Nghe Kỷ Lăng Giang nói mẹ anh được ba anh sủng đến mức chưa bao giờ phải vào bếp một lần nào hết, chưa bao giờ phải chịu chút ủy khuất nào.
Câu chuyện xưa ngay ban đầu đều là tốt đẹp, nhưng sự phát triển của cốt truyện lại không thể đẹp cho đến cuối cùng. Khi Kỷ Lăng Giang 14 tuổi, cha anh qua đời vì tai nạn xe hơi. Mẹ anh suy sụp sau khi biết chồng mình qua đời. Để lại cho Kỷ Lăng Giang chính là một gia đình đã mất đi trụ cột cùng một công ty không có người đứng đầu quản lí, và còn có một người mẹ được bảo hộ quá tốt hoặc có thể nói là có chút mong manh yếu ớt.
Thật khó có thể tưởng tượng được người phụ nữ luôn coi tình yêu là sinh mệnh vào điểm đó làm sao chấp nhận được sự thật này, và cũng rất khó tưởng tượng chàng trai trẻ ấy làm thế nào để chống đỡ tất cả mọi thứ.
Khi Lâm Khả Ngải nghĩ về những điều này, cô vừa xúc động vừa đau khổ. Đau lòng chính là người đàn ông của cô, xúc động với tình yêu đẹp như thế.
Giống như cô không có ba mẹ, ba mẹ không phải bởi vì tình yêu mà sinh ra cô, cho nên từ trước đến nay cô không cảm nhận được loại tình yêu đẹp như vậy.
Kỷ Lăng Giang nhìn thấy cô phát ngốc không hề đáp lời liền biết nha đầu này lại nghĩ đến tình cảnh của mình, sờ sờ vào cái đầu nhỏ bé, vuốt nhẹ làm mượt tóc mái của cô: "Đồ ngốc, mọi chuyện qua lâu như vậy rồi anh đã không còn để ý, đó là... Mẹ vẫn có chút không thể quên được. Nhưng mà dù có nói gì sai cũng không sao, có ông xã đang ở đây mà. "
"Em ổn mà...Em chỉ là nhớ ba mẹ mình."Lâm Khả Ngải ghé vào trong lồng ngực anh buồn phiền nói.