"Chắc là ở phòng nghỉ, đi xem một chút."
Nghe được là giọng nói của Louise và Trần Hằng, Lâm Khả Ngải lập tức đẩy anh ra đứng dậy.
Không chờ Trần Hằng gõ cửa Kỷ Lăng Giang đã dẫn đầu kéo cửa phòng nghỉ ra, cánh tay đang giơ lên cao của Trần Hằng cương lại, nhìn hai người trên mặt vẫn còn chưa hết ửng hồng, quần áo nhăn dúm dó, Kỷ Lăng Giang trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hận không thể giết chết hắn.
Trần Hằng ái muội nhìn cặp vợ chồng nhỏ nhướng mày, một người từ trước đến nay "tự xưng" là một tay có tình trường già đời như hắn sao lại không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Một bên Louise hoàn toàn không có cảm giác có chuyện gì khác thường, rất vui vẻ kéo cánh tay con dâu, cho cô xem chiến lợi phẩm mình vừa mua sắm được.
"Bé yêu, mau đến xem xem, đồ trang điểm trên bàn con quá ít, đây là bộ trang điểm mới ra, mau đến đây xem thử." Louise khí phách thẳng tay xé vỏ hộp, lấy ra một thỏi son bôi lên môi Lâm Khả Ngải.
Lâm Khả Ngải vén sợi tóc bên tai rơi xuống, nhìn Louise trên mặt cô lại ửng hồng.
Thật ra cũng không có khoa trương như lời Louise nói, những đồ trang điểm cần có cô đều có hết, chẳng qua không có mua nhiều như những người phụ nữ khác thôi.
Chuyện phụ nữ nói trong phòng nghỉ, đàn ông vốn dĩ nghe chẳng hiểu đồ trang điểm gì, mà 2 người đàn ông cũng đang bàn công việc.
Nói chuyện công việc xong, Trần Hằng cố tình đè thấp tiếng nói, báo cáo với người đàn ông đối diện về tình huống chi tiêu hôm nay: "Hôm nay một buổi sáng tiêu..."
Xem sắc mặt anh có chút không đúng vội vàng bổ sung nói: "Lão Kỷ hãy nén đau thương! Ngàn vạn lần đừng cảm thấy đau đớn, tớ quay lại còn muốn đưa hết hoá đơn gửi đến điện thoại câu! Cậu mà hôn mê ngất xỉu thì không có ai trả tiền đâu."
Kỷ Lăng Giang mặt đen sì xua xua tay tỏ vẻ không cần hoá đơn, anh sẽ không té xỉu đâu! Mẹ anh gả cho ba anh đã bị ba anh sủng đến hư rồi, muốn cái gì có cái đó, đến tuổi này chưa bao giờ phải để ý đến chuyện tiền nong, gây ra chuyện đều là chuyện lớn, chút tiền này cũng chỉ chút lòng thành thôi.
Nhưng anh thật lòng hi vọng, mẹ mỗi ngày đều đi dạo phố, như vậy sẽ không cần lôi kéo vợ yêu của anh nghiên cứu thực đơn, anh còn muốn xxyy với Ngải Ngải bảo bối, người trẻ tuổi đương nhiên phải có thế giới riêng của 2 người rồi.
Được rồi, nhưng mà hắn bị Louise nữ vương kéo đi khuân vác đồ, mệt muốn chết.
Trần Hằng cười hắc hắc nói: "Lão kỷ a, cậu cũng 30 tuổi rồi, không thể mỗi ngày đều dục cầu vô độ thế được, đừng có mà làm cô gái nhỏ tàn nhẫn như vậy, phải chú ý bồi bổ dưỡng sinh đó nha a ha ha ha ha."
Không biết lựa lời gì cả, trông hắn cả người mặc áo sơ mi hồng có vẻ vô cùng đáng khinh.
Boss Kỷ nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn: "Người nào đó 31 tuổi, xử nam già nua héo úa giống như cậu không tư cách nói lời này đâu."
Haizz, tự xưng là một tay già đời có tình trường lão luyện như hắn nhưng chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nói hắn dục cầu vô độ? Người nào đó ngay cả chút dục cầu đều không có đâu huhu.
"..." Trần Hằng che ngực lại, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo tổn thương, như thể đang rất đau khổ.
Hừ, tên bạn tồi này, thế mà còn dám nói hắn! Mấy tháng trước còn không phải cũng giống hắn là xử nam hay sao!
Lừa Lâm Kính theo đuổi Lâm Khả Ngải hắn còn giúp không ít đâu, nếu không có ông đây, cậu không phải vẫn còn là xử nam già nua sao! Không biết xấu hổ còn dám châm chọc hắn là xử nam?!
Trần Hằng thu lại lời phản kích nói: "Lão Kỷ, sau khi kết hôn nhất định phải nắm chắc thời gian sinh con đấy, Ngải Ngải muộn mấy năm không sau, còn cậu thì không được đâu haha, cậu mà chậm thêm mấy năm nữa, người khác sẽ nói cậu là già rồi mà còn có con."
Chuyện Lâm Khả Ngải nhỏ hơn anh 8 luôn là chuyện Kỷ Lăng Giang đau đớn nhất.
Đã thế cô vợ nhỏ nhà mình dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn rất tươi trẻ rất khó phân biệt tuổi tác, thường xuyên bị người khác nhầm là học sinh cấp 3, chênh lệch rõ ràng như vậy.
Kỷ Lăng Giang vô cùng ghét người khác nói anh già. Trái lại với Trần Hằng, tuổi tác chẳng phải là vấn đề gì to lớn, tuy mặt hắn không phải trẻ con nhưng da hắn trắng lại thường xuyên mặc quần áo tươi sáng, nói đã 31 tuổi chắc chẳng có ai tin.
Lâm Khả Ngải đang cố gắng nghe 2 người đàn ông nói chuyện. Dù 2 người nói chuyện rất nhỏ nhưng mà cô cũng nghe được một ít.
Nghe thấy Trần Hằng nói vậy, cô quay ra nhìn anh chồng nhà mình, không ngoài dự đoán mặt đen như đít nồi.
Cô gái nhỏ đặt đồ trang điểm xuống chạy đến bên cạnh Kỷ Lăng Giang, giữ chặt cánh tay anh dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa, nên tan làm về nhà thôi."
Nói đến lại buồn cười, 2 tên đàn ông lớn tuổi đã có giao tình từ khi còn ở trong bụng mẹ lại gây sự với nhau giống như 2 học sinh tiểu học vậy, hơn nữa cũng chẳng thèm phân biệt thời gian địa điểm gì.
"Hằng,dajal đếnepytx đây chia mấy thứ này cho nhân viên bên ngoài, sau đó mang hết lên xe đi." Louise cầm 2 hộp đồ ăn chỉ huy nói.
Kỷ Lăng Giang lại bổ thêm một đao: "Ngày mai chúng tớ quay về thành phố A, hơn một tháng tới, công ty con ở thành phố G, giao hết cho cậu."
Lâm Khả Ngải còn ném cho hắn 1 ánh mắt kiểu không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Trần Hằng cùng nữ vương Louise đi ra ngoài phát quà, trong văn phòng chỉ còn lại có vợ chồng hai người.
Lâm Khả Ngải dựa cằm vào vai người đàn ông, mi mắt cong cong má lúm đồng tiền như ẩn như hiện nói: "Vừa rồi các anh nói chuyện em đều nghe thấy hết đó nhá, già rồi mà còn có con, chú Kỷ."
Kỷ Lăng Giang chặn ngang bế cô đặt lên trên đầu gối: "Chú Kỷ, hử? Ừm, gọi lại anh nghe xem nào."
Anh em tốt nói lời này là khiêu khích còn vợ yêu nói lại chính là tình thú, tiếng chú này rất dễ nghe, anh nghe xong càng thêm hứng thú.
"Không biết xấu hổ." Lâm Khả Ngải kéo lấy tay người đàn ông đang chui vào trong áo lót cô sờ soạng, giận liếc anh một cái.
Người đàn ông cúi xuống mút cổ cô gái: "Không gọi a... Vậy..." Đầu lưỡi kéo đến bên tai ái muội nói.
"Đừng mà..." Lâm Khả Ngải nhẹ nhàng đẩy anh ra.
"Ừm, đây coi như là ý tưởng cho chương chuyện tiếp theo, không được sao?" Người đàn ông hôn lên vành tai cô, còn còn nhẹ.
Cô gái nhỏ bị anh trêu đến run rẩy: "Được rồi... Nhưng mà ngày mai mẹ ở nhà mà." Người đàn ông này luôn nói cô là yêu tinh, thật ra anh mới chính là yêu tinh.
"Vậy đến biệt thự Hương Giang." Kỷ Lăng Giang sờ lưng cô mờ ám nói.
Lâm Khả Ngải mềm nửa người bò lên từ trong lòng ngực anh: "Không được, bên ngoài còn có người đấy, ngày mai cho anh nhá..."
Kỷ Lăng Giang nghe được cô bứa hẹn ngày mai mới vừa lòng gật đầu, thả cô ra để cô dứng dậy, cười cô bị anh sờ đến quần áo lộn xộn, háo hức mong chờ đến ngày mai.