Trò Chơi Ngày Tận Thế

Chương 9: Nguyễn Hoàng Thiên




Triệu Văn An còn chưa tỉnh đã cảm nhận được trên mặt lạnh lẽo, giống như có cái gì đang lau mặt cho hắn. Bên tai nghe tiếng 'tách tách' của nước rơi, còn có cơn đau nhức khắp cơ thể của hắn.

Hắn mở mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là trần nhà trắng, lại tiếp nhìn qua...

Ai đấy?

"Cậu tỉnh rồi?" Anh chàng nhúng khăn vào thau nước, vui mừng quay đầu kêu: "Nhóc ơi, anh của em tỉnh rồi này!"

Một trận tiếng bước chân hấp tấp chạy tới, nhóc Lan lúng ta lúng túng từ sau bếp đi ra, trong miệng còn ngậm miếng cà chua vội vàng nuốt xuống. Cô nhóc chạy tới ngồi xuống bên Trần Văn An, đỏ hốc mắt nói: "Anh An tỉnh lại rồi ạ, vết thương còn đau lắm không anh?"

Triệu Văn An nhìn cô nhóc, thở một hơi.

"Má em dính nước sốt kìa."

"..." Lan vội vàng chà lau hai bên má, cô nhóc xấu hổ đến mặt đỏ bừng, luống cuống nói: "Em... Em mới ăn xong. Anh có đói không ạ? Để em lấy đồ ăn cho anh!"

"Ấy từ từ..."

Lan vừa xoay nửa người lập tức khựng lại, cô nhóc khóc không ra nước mắt ôm vết thương bên sườn phải đã băng bó tốt của mình.

Anh chàng bên cạnh vội đỡ Lan ngồi xuống kiểm tra miệng vết thương: "Ầy, đã nói em từ từ rồi mà. Vết thương mới băng xong giờ lại rỉ máu nữa rồi."

Triệu Văn An xem anh chàng xa lạ này một bên gỡ ra băng vải cho Lan, một bên loay hoay tìm thuốc bôi, hắn hỏi: "Anh là?"

Nguyễn Hoàng Thiên cũng không ngẩng đầu, anh ta lục lọi thuốc trong tủ, nói một mạch: "Tôi là Nguyễn Hoàng Thiên, trưa hôm qua đang tìm thức ăn thì thấy cậu và em gái nằm trong cửa hàng bách hóa xanh. Thiệt tình, hai người sao lại bị thương nặng như vậy cơ chứ, lúc đó tôi cứ tưởng anh em cậu chết rồi không à, may mà nghe tiếng em gái cậu tôi mới dám đem hai người về nhà đấy... A, đây rồi."

Nguyễn Hoàng Thiên cầm lọ Povidone iod và bông gòn quay lại, anh cẩn thận cầm bông gòn lau đi máu trên miệng vết thương cho Lan, sau đó chấm dịch thuốc sát trùng xoa lên đó, băng bó nữa là xong. Truyện Võng Du

"Cảm ơn anh nhiều." Triệu Văn thử cử động một chút cơ thể. Băng gạt được tỉ mỉ bó khắp ngực và tay, tuy rằng hơi khó cử động nhưng có thể thấy được anh ta rất quen việc này.

"Không có gì, nghề của tôi mà haha." Trước khithiên thạch rơi xuống Nguyễn Hoàng Thiên đang là năm ba Đại học ngành y nên mấy vụ băng bó này chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng kể gì.

Anh chàng ngượng ngùng cài lại chỗ gim cuối cùng trên băng vải. Xong xuôi hết thảy rồi anh đi vô bếp bưng ra hai cái đĩa, một đĩa rau dưa và một đĩa thịt kho.

"May là nhà tôi không bị thiên thạch rơi trúng nên mới còn đủ nguyên liệu để nấu thịt." Nguyễn Hoàng Thiên cười khổ một tiếng.

Anh chàng rất cao, tóc đen cắt ngắn ngủn, lông mày rậm cùng đôi mắt sáng, dáng người rắn chắc, làn da hơi khuynh hướng màu lúa mạch. Khí chất của Nguyễn Hoàng Thiên cho người ta cảm giác hiền lành hơn hẳn vẻ ngoài của anh. Là kiểu hình đàn ông thật thà trung thực.

Triệu Văn An dời tầm mắt về phía đĩa thức ăn, nhóc Lan đã gấp một miếng thịt đưa trước miệng hắn.

Triệu Văn An: "..."

Hắn bất đắc dĩ nói: "Anh có thể tự gắp được."

"Nhưng tay anh đang bị thương mà." Lan vô tội chớp chớp mắt.

Hắn bị thương cánh tay chứ không phải bàn tay...

Nhóc Lan tội nghiệp vô cùng mà thả thịt lại trong đĩa.

Triệu Văn An tính, hắn sẽ ở nhờ nơi này cho đến khi vết thương khỏi hẳn. Còn đám người Lê Anh Thư, hắn tạm thời không nghĩ đi tìm.

Rốt cuộc cả đám chẳng quen thân gì nhau.

Ăn nhờ ở đậu chỗ Nguyễn Hoàng Thiên hai ngày, hắn kinh ngạc phát hiện vết thương của mình đã muốn hồi phục hoàn toàn. Cái tốc độ tự lành này thật không thể tưởng tượng được.

Triệu Văn An xoa xoa chỗ xương sườn bị đứt gãy, xương nơi này đã liền lại hết.

"Thật không thể tin được, cái năng lực tự lành này. Chỗ xương bị đứt liền lại hết luôn, cậu thật là người đấy à?" Nguyễn Hoàng Thiên giúp Trần Văn An cởi bỏ băng gạc, hâm mộ than một tiếng.

"Anh An thật lợi hại!" Lan cười nheo nheo lại cả đôi mắt to của cô bé. Anh An xác thật rất lợi hại luôn, bị thương nặng như thế mà khôi phục thật nhanh!

Vết thương của Lan không giống như Triệu Văn An nhanh hết như vậy, hiện tại chỉ mới vừa đóng vảy thôi.

Triệu Văn An cười một tiếng. Trong thời gian điều dưỡng hắn cũng không ở không, hắn tiến nhập sâu hơn kiểm tra các hạng mục của cơ thể. Từ trước khi có siêu năng lực hắn liền cảm giác được các giác quan, sức mạnh, tốc độ và thể chất có điều tăng lên nhưng không ngờ lại tăng đến thế này.

Hắn tin tưởng không chỉ có hắn là mạnh lên.

Nếu cứ theo đà này tiến tới, chuyện mọi người có thể sống mà không cần các nhu cầu phương diện về sinh lí như thức ăn, dược phẩm và cả tăng tuổi thọ rất có thể xảy ra.

Ba người đang câu được câu không trò chuyện, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập vọng vào trong. Nguyễn Hoàng Thiên đi ra nhưng vẫn chưa mở cửa, anh thăm dò hỏi: "Ai vậy?"

"Thiên! Mau mở cửa đi! Trần Quốc Hùng đây! Nhanh lên đi mày ơi, thằng Hạo bị đám côn đồ kia đánh hội đồng rồi!" Người ngoài cửa có vẻ rất gấp gáp, giọng nói cũng đi theo đề cao lên.

Nguyễn Hoàng Thiên nhăn mày: "Thằng Hạo thì liên quan gì đến tao, nó có chết có sống thì cũng kệ nó."

"Mày đừng so đo chuyện cũ làm gì nữa, giờ không ra cứu nó thì nó chết thật luôn đấy!"

"Không liên quan đến tao."

Nguyễn Hoàng Thiên mặc kệ, chuyện cũ không có nghĩa là có thể tha thứ, huống hồ nó còn liên quan đến sống chết.

Trần Quốc Hùng vẫn chưa chịu đi, tiếng đập cửa và tiếng nói dăng dẳng bên tai. Nguyễn Hoàng Thiên phiền, trực tiếp mở cửa ra lôi người xách lên: "Tao nói rồi, mày nghĩ thằng Hạo đẩy tao vào chỗ con chuột thế mạng cho nó tao còn có thể đi cứu nó à?"

Trần Quốc Hùng vẻ mặt vặn vẹo một trận, cắn răng cãi lại: "Đó là nó lỡ tay, giờ nó hối hận lắm rồi..."

Nguyễn Hoàng Thiên không nói.

Như là đột nhiên nhớ ra thứ gì, Trần Quốc Hùng khựng lại một lúc, đột nhiên nói: "Mà mày chắc còn nhớ Ngọc đi... Ặc"

Nguyễn Hoàng Thiên xiết chặt ngón tay, sắc mặt không tốt nhìn gã bạn không tính là thân này: "Mày có ý gì?"

Gương mặt trắng bệch do bị siết cổ áo của Trần Quốc Hùng nặn ra một nụ cười, như thoát khỏi vai diễn 'bạn bè tốt' mà gã dựng lên từ trước đến giờ, gã cười mỉa nói: "Thiên à, nếu mày không cứu thằng Hạo thì món đồ quý giá mà mày tặng cho Ngọc cũng đừng mong nhìn thấy lần cuối."

Nguyễn Hoàng Thiên hai mắt trợn to, khó có thể tin được hỏi: "Mày nói cái gì?"

"Cái lắc tay nạm Ruby đỏ cũng thật đẹp nha. Nghe bảo mày tốn kha khá tiền mà..."

Nguyễn Hoàng Thiên không nghe được nữa, anh dữ tợn nhìn Trần Quốc Hùng, hốc mắt đỏ bừng, gầm lên: "Lũ khốn chúng mày!"

Trần Quốc Hùng nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào hai mắt Nguyễn Hoàng Thiên.

Mày không cứu cũng phải cứu.

Triệu Văn An nhướng mày thu hết một màn này vào mắt, xem ra anh chàng mới ở chung hai ngày này cũng thật chịu đủ.

Nguyễn Hoàng Thiên tức giận ném quăng Trần Quốc Hùng ra ngoài. Gã chật vật đứng dậy, vỗ rớt bụi bặm trên người, lạnh lùng nói: "Nhanh lên thôi, Hạo không có thời gian rảnh như mày đâu."

...

Trong một con phố hiu quạnh, một nhóm gồm năm người đang đấm đá một cậu trai trẻ. Cậu trai thân thể co rút nằm dưới mặt đường đầy đất đá, trên người không ngừng vài vết bầm tím, vừa khóc lóc vừa kêu xin tha. Bên cạnh cậu ta nằm một chàng trai không biết là bất tỉnh vẫn là đã chết.

Trong năm người kia một người khinh thường nhổ một bãi nước bọt, nói: "Cái thứ chết tiệt, dám lừa ông có quái vật để trộm lấy thức ăn một mình!"

"Quái vật đâu ra? Hả? Bọn chuột đó đâu? Bố tiên sư chúng mày!" Một gã khác giẫm mạnh lên tay cậu trai, tức giận quát lớn.

"Tôi... Tôi không có... A!" Cậu trai thét lên đau đớn một tiếng, nước mắt không ngừng rơi.

" Hừ! Cái mặt đẹp mà cái nết như gì!"

"Đánh chết nó đi!"

Tên cầm đầu nhóm người này là tên to con nhất. Gã ta vừa giơ chân định đá thêm một cú nhưng khi sắp đá trúng thì gã đột ngột dừng lại. Gã quay đầu nhìn khách không mời mà đến kia.

" y dà, cậu em Thiên đấy à? Sao đột nhiên lại có hứng thú đến đây gặp tao vậy?"

Cầm đầu biết Nguyễn Hoàng Thiên người này. Hừm, cả cái con phố này ai mà chả biết anh ta chứ.

Cậu trai nằm dưới đất run lên một cái, vội vàng ngước đầu lên nhìn. Chờ thấy rõ mấy người đang tới kia cậu ta mừng rỡ la lên: "Thiên! Hùng! Cứu tớ! Mau cứu tớ!"

Tên cầm đầu liếc cậu ta một cái, nhếch miệng nói: "Thì ra là người quen sao?"

"Tuy không muốn đối đầu với cậu em đâu, nhưng mà thằng này... và thằng này đã đắc tội anh đây thì không thể tha cho tụi nó dễ dàng như vậy đâu nha." Gã liếc qua Nguyễn Hoàng Thiên bên cạnh Trần Quốc Hùng.

Trần Văn An bị lơ đi cũng không cảm thấy gì. Hắn chính đang nhăn mày nhìn xung quanh.

Quá khác.

Các kiến trúc rậm rạp chen chúc lẫn nhau, đường phố rộng lớn bãi đầy xe cộ, các nơi bị phá đổ cũng càng nghiêm trọng.

Nơi này không phải Phan Thiết.

Có lẽ hành động của Triệu Văn An quá mức không phù hợp, tên cầm đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Cậu em nhìn loạn cái gì đâu, chưa thấy qua Sài Gòn hay gì. À không đúng, phải gọi là đống đổ nát Sài Gòn mới đúng."

Sài Gòn!

Triệu Văn An co chặt đồng tử. Hắn không thể tin được chính mình sau khi tỉnh lại thế nhưng từ tỉnh Bình Thuận đến Thành Phố Hồ Chí Minh.