Trò Chơi Ngày Tận Thế

Chương 7: Quái vật và siêu dị năng




Khi thử nghiệm 'không gian đen' có thể để được bao nhiêu đồ vật, Triệu Văn An phát hiện sau gần bảy phút bên trong có vẻ như đã đầy. Hắn lại thử đưa vào một gói kẹo nhưng không được.

Hắn đoán 'Không gian đen' đựng được đồ vật giới hạn trong ba mét khối đổ lại.

Triệu Văn An lấy thực phẩm phần lớn là các loại lương khô như bánh quy, nước uống và một ít trái cây. Hắn muốn thử xem đồ vật trong 'không gian đen' có thể để được bao lâu.

Triệu Văn An trang đầy một cặp đồ ăn, tay xách túi nilon cũng tràn đầy đi đến chỗ đã hẹn trước chờ ba người còn lại.

Đợi khi bốn người tụ hợp lại với nhau rời đi tầng bốn. Khi đến cửa chính siêu thị họ mới nhận ra tình hình hỗn loạn bên ngoài.

Cái bóng to lớn từ trên trời giáng xuống, loài vật giống chim với chiếc cánh dài hơn bốn mét, toàn thân chim đen nhánh, ba con mắt dựng đồng màu vàng trên khuôn mặt nó. Nó kêu lên một tiếng chấn cả bầu trời rồi chợt vọt xuống mặt đất gắp một người đàn ông quăng lên trời cao, cái mỏ dài mở to nuốt chửng luôn người đó.

Sau khi đánh chén xong một người nó bay đến một cành cây không xa, ba con mắt nhìn chằm chằm những nhân loại phía dưới.

"Cái... cái gì vậy...?"

Trần Thị Trang lùi lại phía sau. Cô kinh hãi mà nhìn con chim khổng lồ kia, không dám tin vào mắt mình.

"Tạm thời đừng ra ngoài."

Những người ở bên ngoài đường không ngừng ùa vào siêu thị và các cửa hàng còn chưa bị hủy.

Con quái vật hình chim thích thú nhìn một hồi, nó sải đôi cánh bay nhanh đến một kẻ gần nó nhất. Cặp chân to lớn với những móng vuốt sắc nhọn của nó đâm thủng bụng gã đàn ông. Hắn ta kêu rên thảm thiết rồi nhanh chóng tắc thở. Con quái vật cũng không vì gã đã chết mà ngừng lại cuộc đi săn của nó. Rất nhanh, nó lại bắt được ba người.

Con quái vật tiếc nuối mà nhìn những nhân loại khác đã chạy trốn vào từng ngôi nhà. Nó quay đầu liếc bốn con mồi trên mặt đất, bắt đầu nhấm nháp lên.

Cảnh tượng bên ngoài quá rùng rợn. Con quái vật khổng lồ đó xé xác bọn họ từng chút một, thậm chí có thể thấy được vẻ thỏa mãn trên cái mặt lắm lông của nó.

Lê Anh Thư che lại miệng, cơn buồn nôn đọng ở cửa họng khiến cô có thể phun ra bất cứ lúc nào. Trần Thị Trang và Trần Văn Nghĩa đã trực tiếp nôn ra. Tình trạng của Triệu Văn An tốt hơn một chút, biểu cảm trên mặt hắn đổi qua lại vài lần cuối cùng vẫn là âm trầm xuống.

Hắn thật không ngờ, khi mà thông tin 112 nói 'xin hãy cố gắng sống sót' hắn chỉ nghĩ đến vấn đề thức ăn và tộc sett mà không hề đoán được cũng sẽ có loại tình huống như thế này.

Có lẽ hắn cần phải suy nghĩ thật thận trọng về mức độ nguy hiểm trong tương lai.

Trong khi Triệu Văn An đang suy tư, con quái vật đã ăn xong bốn người kia. Nó vươn chiếc lưỡi đen xì như mực của nó liếm láp chiếc mỏ dài. Dường như vẫn chưa đỡ thèm, con quái vật quét mắt về một cửa hàng quần áo. Nó xuyên thẳng qua đống cửa kính nhìn thẳng vào một người trong đó. Người kia hoàng sợ quỳ rạp xuống đất, liên tục bò về phía sau tránh tầm mắt của con quái vật.

Triệu Văn An không biết như thế nào lại thấy được khoái ý trong mắt của con quái vật.

Quái vật giương cánh nhắm thẳng về mục tiêu nó mới định ra. Khi bay gần đến nơi, đôi cánh của nó bỗng nhiên lóe ra thứ ánh sáng của kim loại.

Triệu Văn An chợt rùng mình.

Chỉ thấy lông vũ trên cặp cánh của con quái vật bắn ra. Những chiếc lông vũ như mũi tên sắt dày đặc bắn thẳng vào cửa hàng. Tiếng cửa hàng sụp đổ ầm ầm vang lên, con quái vật thông thả đáp xuống đất. Nó từng bước từng bước đi đến cửa hàng, lôi ra người nằm bên dưới đống vỡ nát.

Đột nhiên con mắt trên trán của nó giật giật, nó cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện gì mới lại cúi đầu ăn lên con mồi trước mặt.

Ăn được một nửa chợt nó cứng đờ thân thể. Cả cơ thể khổng lồ của con quái vật bị bao phủ bởi một lớp màn điện lớn. Cứ như tấm lưới mà bao trọn nó.

Mùi thịt nướng lan tràn trong không khí, con quái vật cố hết sức vùng vẫy, những chiếc lông vũ lại biến thành kim loại điên cuồng mà xả loạn. Nó càng vùng vẫy, điện quang trên người nó lại càng gia tăng. Tiếng lách tách bùm bùm không ngừng vang lên. Đến cuối cùng con quái vật ngã lăn ra đất, không nhúc nhích. Lông trên người nó đã trụi lủi, lộ ra phần thịt bị điện giật đến nửa chín nửa sống.

Một người từ chỗ tối bước ra, là người của tộc Sett.

Triệu Văn An nheo mắt cẩn thận đánh giá người này, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy người của tộc Sett. Là một gã đàn ông, vóc dáng rất cao, toàn thân đồ đen gần như chẳng để lộ bất cứ da thịt nào, ngay cả mặt cũng che đến kín mít căn bản không thể thấy được cái gì, chỉ để lộ loáng thoáng phần ngọn của chiếc sừng màu đen bên ngoài.

Gã ta đến gần con quái vật kiểm tra từ trên xuống dưới rồi chợt rút dao ra đâm xuyên phần bụng của nó. Gã vừa sờ soạng vừa rạch trên bụng một chốc cứ như đang tìm thứ gì, rồi bỗng động tác trên tay gã dừng lại. Chỉ thấy gã đưa tay vào bụng con quái vật móc ra một thứ đồ vật.

Gã tộc người Sett đó giơ thứ đó lên cao. Nương ánh mặt trời nhìn kỹ đồ vật trong tay gã Triệu Văn An thấy rõ hình dạng của nó. Là một đồ vật hình tròn nhỏ hơn quả bida một chút, bán trong suốt pha chút màu bạc của kim loại bên trong. Khi nó bị ánh sáng hun đến một lượng nhiệt nhất định thì những viền màu bạc rải rác chợt quy tụ chung một chỗ với nhau, chúng nó chạy thẳng đến trung tâm của viên cầu rồi chuyển từ màu bạc thành màu tím nhạt. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Văn còn thấy nó chuyển động thành chữ, hiện ra một ký hiệu mà hắn không đọc được.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Triệu Văn An, gã ta thu hồi đồ vật cho vào túi, liếc mắt nhìn Triệu Văn An một cái rồi xoay người chạy đi. Chỉ chớp mắt đã không thấy gã đâu, chẳng ai dám đuổi theo gã ta cả. Tận mắt chứng kiến cái cảnh gã ta dùng điện giết chết con quái vật khổng lồ như một cú sốc cực lớn với những người có mặt ở đây.

Khi quan sát kẻ đột nhiên xuất hiện kia Triệu Văn An vẫn dùng dư quang lặng lẽ quan sát những người trong siêu thị. Vừa nãy đã có rất nhiều người chạy vào đây, hắn đếm đếm cũng được mười lăm người.

Quả nhiên khi thấy thứ năng lực siêu nhiên của gã đàn ông tộc Sett kia có vài người bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Khoảng sáu người, bốn người biểu hiện khá lộ liễu, trong đó bao gồm Trần Văn Nghĩa. Ngón tay cậu ta giật giật, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm con quái vật đã chết kia. Nhìn đến đây Triệu Văn An liền biết cậu ta có nói dối hay không.

Có hai người khá cẩn thận, không như những người khác thể hiện rõ ràng vui mừng trên mặt ra như vậy. Hai người họ chỉ hơi co rụt đồng tử lại nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

Lê Anh Thư là một người, người còn lại là một cậu trai trẻ trên dưới hai mươi tuổi.

Tiếng bàn tán xôn xao dần to lên, Triệu Văn An lắng tai nghe một lát. Những người đó đang nói về gã đàn ông tộc Sett, về con quái vật nhưng nhiều nhất vẫn là thứ năng lực đáng sợ kia.

Hắn không tham gia mà cầm chặt túi đồ trong tay quay sang ba người bên cạnh nói. "Về thôi."

Trần Văn Nghĩa đang nói hăng say với một người lạ nghe hắn kêu mới dừng miệng lại. Cậu ta có vẻ đang rất vui nhỉ?

Trần Anh Thư nhặt lên túi thức ăn ban nãy làm rớt lên, cô nàng lôi kéo Trần Thị Trang theo sau Triệu Văn An đi về.

Nơi này không thể ở lâu, mùi máu quá nồng. Nếu xuất hiện một con quái vật bởi vì mùi máu mà bị kéo đến đây thì chẳng biết còn có người tộc Sett nào nhảy ra cứu chúng ta nữa hay không.

Bốn người bước nhanh trên đường phố, may mắn là suốt cả đường về chỗ trú ẩn cũng không gặp nguy hiểm nào.

Vừa đặt chân vào nhà ba người bên trong đã đi ra đón bốn người. Nhóc Lan giành ôm túi nilon đồ ăn, túi nhìn nhiều nhưng chủ yếu là đồ khô nên Triệu Văn An đưa cho con bé. Hắn cũng cầm theo một bộ đồ cho nhóc Lan, kêu nhóc ấy đi thay luôn.

Lúc này ba người Lê Anh Thư đang kể lại chuyện con quái vật vừa rồi ở siêu thị cho hai người ở nhà nghe.

"Vậy là lúc nãy em không có nhìn nhầm, nó thật sự là con quái vật chim đó à..." Võ Kim Quế lẩm bẩm.

Theo như lời của Võ Kim Quế, cô thấy một con quái vật khổng lồ bay trên khu vực siêu thị, nhưng vì chỉ nhìn thoáng qua nên cô không dám chắc.

Thực chất, Võ Kim Quế có nói với Nguyễn Anh Quốc, hai người bàn bạc với nhau vẫn là quyết định chờ ở đây.

Có nói gì thì hai người họ với bốn người Triệu Văn An cũng không quen thân gì, cũng chỉ là tạm thời ở chung nên không cần thiết phải đặt bản thân vào nguy hiểm làm gì.

Và tất nhiên, Võ Kim Quế và Nguyễn Anh Quốc không hề nhắc về chuyện này nửa câu.

Ngược lại, Trần Thị Trang rất là hùng hồn mà kể đến chuyện người đàn ông tộc Sett dùng điện đánh chết con quái vật. Nghe cô kể Nguyễn Anh Quốc và Võ Kim Quế mở to mắt, kinh ngạc vô cùng. Đặc biệt là Nguyễn Anh Quốc, cậu ta cứ đóng mở miệng liên tục, tay xoa vào nhau, hít thở nhanh hơn.

Thật chẳng biết cách che dấu gì cả.