Trò Chơi Ngày Tận Thế

Chương 11: Thời không giả lập (1)




Sau chuyện tùm phèn buổi trưa, Triệu Văn An cùng Nguyễn Hoàng Thiên an toàn về lại nhà. Tâm trạng Nguyễn Hoàng Thiên không tốt lắm, anh về phòng của mình và khóa trái lại ở trong đó suốt một ngày, sáng hôm sau mới tinh thần sa sút ra ngoài.

Trừ ngày hôm đó ra trông Nguyễn Hoàng Thiên vẫn bình thường như cũ, anh vẫn cười nói và dễ tính như xưa, ngoại trừ trên cổ tay trái nhiều ra một chiếc vòng bạc đính Ruby đỏ bắt mắt.

Vết thương của nhóc Lan dần lành lại theo từng ngày, cô nhóc trông hoạt bát hơn lúc Triệu Văn An mới gặp nhiều, có lẽ là rời khỏi Bình Thuận cô bé có thể tạm tự lừa dối bản thân một chút về cái chết của ba mẹ cô bé, nhưng dù có thế nào thì hai chiếc nhẫn trên cổ cũng đang nhắc nhở về sự thật ba mẹ cô bé đã chết.

Từ ngày đó trở đi, ba người Triệu Văn An rất hiếm khi bắt gặp quái vật 'chuột'. Có thể bọn chúng đã bị gã tộc Sett kia săn giết hết rồi đi.

Cũng không nhìn thấy ba người Trần Quốc Hùng lần nào nữa. Sài Gòn lớn như vậy, lại còn bị phá hủy và dung nhập thêm hành tinh Saton, các lộ tuyến đã lệch khỏi bản đồ từ lâu.

Ngược lại tần suất bắt gặp người tộc Sett nhiều hơn hẳn. Bọn họ cứ như là chỉ tập làm quen với hoàn cảnh mới lúc ban đầu, sau khi đã hoàn toàn quen thuộc bọn họ cứ ngang nhiên đường đường chính chính mà xuất hiện.

Nhưng có vẻ như nội bộ tộc Sett cũng không mấy hòa đồng, Triệu Văn An từng thấy vài người tộc Sett vây quanh đánh chính người của tộc họ.

Và Nhân loại cũng quen dần với sự xuất hiện của họ.

Đương nhiên, nơi đâu cũng vậy, việc khác chủng tộc luôn luôn là thứ mà người ta không thể nào chấp nhận và tiếp thu ngay được.

Huống hồ không lâu trước đây Nhân loại mới là bá chủ của lục địa Trái Đất này.

Hiện giờ Trái Đất bị ép dung hợp với Saton, Nhân loại đương nhiên không thể nào chấp nhận được.

Rất nhiều Nhân loại coi tộc Sett là kẻ thù, kẻ cướp đoạt.

Nguyễn Hoàng Thiên đã bại lộ dị năng của anh, Triệu Văn An cũng không thể giấu diếm mãi được. Nếu tính từ góc độ an toàn mà nói, ở bên cạnh Nguyễn Hoàng Thiên quả thật an toàn hơn lang thang một mình nhiều, dù sao dị năng của hắn cũng không có tính công kích, chi bằng nói ra cả hai bên cùng có lợi.

Với lại hắn trước sau gì cũng không thể một mình mãi được.

Chưa nói đến cô đơn và bọn quái vật bên ngoài, chỉ cần nghĩ đến việc thông tin Deer sẽ lại suất hiện sau khi trình tự làm lạnh hoàn thành, thế giới chắc chắn sẽ lại rơi vào hiểm họa khôn lường thì việc ở một mình nguy hiểm cực kì.

Nhóc Lan dường như cảm thấy áp lực khi bé không có dị năng thần kỳ như hai anh trai. Chính vì cô nhóc cảm giác mình như là gánh nặng của hai anh nên những việc vặt vãnh như quét tước, giặt dũ cô nhóc đều giành làm.

Triệu Văn An bất đắc dĩ cực kỳ nhưng không cản, nếu không cho Lan làm việc thì cô bé sẽ càng cảm thấy mình vô dụng và áp lực hơn.

Ba người bình bình đạm đạm qua ngày, cứ việc tìm thức ăn, tìm hiểu tin tức, thời gian từng ngày trôi qua.

Buổi tối ngày cuối cùng của thời hạn ba mươi ngày mà thông tin Deer làm lạnh. Triệu Văn An ngồi trước ban công lầu hai nhà Nguyễn Hoàng Thiên, mắt nhìn nơi xa, cẩn thận nhớ lại mỗi việc đã xảy ra sau khi thiên thạch rơi xuống.

Rất kỳ lạ là hắn phát hiện sau này bất kể là ngôn ngữ gì hắn đều có thể nghe hiểu được nhưng không thể đọc hay viết ra. Giống như thần giao cách cảm vậy.

Ví dụ điển hình là trong một lần đi tìm thức ăn, Triệu Văn An gặp gỡ hai người ngoại quốc, hai người này chỉ là đến Việt Nam để du lịch nhưng ai mà ngờ bản thân họ lại không thể nào quay về đất mẹ được nữa.

Hai người đó là một người đàn ông và một phụ nữ, anh ta trông rất tiều tụy, đang lục tìm đồ ăn trong một quán hàng ở chợ. Khi đó Triệu Văn An cũng không tính toán giao thiệp gì với anh ta nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là khi anh ta bỗng dưng nói lên một câu tiếng Pháp với người phụ nữ bên cạnh mình và Triệu Văn An lại nghe hiểu.

Sau đó hắn bắt đầu tiếp cận bọn họ, nghiên cứu và tìm tòi trên hai người.

Tương tự như khi nghe người nước khác nói chuyện, hắn cũng có thể nhìn và hiểu chữ viết của họ nhưng giống bên trên là hắn không thể viết ra hay đọc ra được.

Chỉ có thể hiểu trong đầu.

Quả là một điều kỳ diệu.

Điều đáng mừng thứ hai đó chính là hắn phát hiện 'không gian đen' đang tăng lên diện tích. Từ ít hơn ba mét khối thành ba mét khối, tuy biến hóa rất nhỏ nhưng nó thật sự chứng minh dị năng có thể tăng lên. Biết đâu chừng sau này 'không gian đen' sẽ tiến hóa thành thứ năng lực gì đó có tính công kích thì sao.

Triệu Văn An tự cười suy nghĩ của mình, có lẽ hắn muốn có dị năng công kích đến điên rồi mới nghĩ như vậy. Nhưng nếu có thể thì không còn gì tốt hơn.

Đột nhiên vai bị vỗ một cái, Triệu Văn An quay đầu nhìn lại.

Nguyễn Hoàng Thiên đưa cho Triệu Văn An một lon nước ngọt có ga, tự mình mở ra một lon khác, điều kiện bây giờ thiếu thốn rất nhiều nhưng anh cũng không muốn bạc đãi bản thân, tuy đồ đạc trong 'không gian đen' của Triệu Văn An đã ăn gần hết nhưng mấy ngày này lại được lấp đầy hơn phân nửa lại rồi nên Nguyễn Hoàng Thiên đương nhiên không ngại hưởng thụ một chút.

"Nhìn sao à?" Nguyễn Hoàng Thiên hỏi.

Triệu Văn An lắc đầu, đặt chai nước lên ban công, cười nói: "Không có, chỉ là suy nghĩ những việc xảy ra mấy bữa nay thôi."

Nguyễn Hoàng Thiên uống một hơi dài nước ngọt, bọt khí lăn tăn trên đầu lưỡi, anh hơi cuốn lưỡi lại chờ cơn tê sảng khoái qua đi mới thở dài nói: "Cũng đúng, hôm nay là ngày cuối rồi mà, ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra cái gì chứ."

Sau đó cả hai không nói chuyện nữa, tự mình ngắm thành phố tối đen bên ngoài, mãi đến khi nhóc Lan lon ton chạy lên lầu tìm hai người, cả hai mới cùng nhau xuống lầu đi ngủ.

Giữa đêm cuối tháng sáu, bầu trời vẫn đầy sao như khi Trái Đất vẫn còn.

Vô vàn ánh sao sáng ngời chiếu rọi xuống nhân gian tăm tối, dù chỉ là những vầng sáng yếu ớt, nhưng còn hơn là hoàn toàn tối đen.

Bảy giờ sáng hôm sau, thông tin Deer vẫn chưa xuất hiện.

Mỗi người trên hành tinh này đều nhìn lên bầu trời, có người sợ hãi, nơm nớp lo sợ, cũng có người mong chờ. Vô vàn cảm xúc trên gương mặt mọi người.

Mãi đến đúng mười giờ mười lăm phút trên khắp cả hành tinh vang lên giọng nói lạnh băng máy móc của thông tin Deer.

Ba người Triệu Văn An và tất cả mọi người đều dừng lại động tác và việc làm trên tay, ngước mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.

Thông tin Deer chỉ thông báo hai câu.

"Trình tự làm lạnh hoàn thành. Bắt đầu mở khởi động."

"Nhận được thông tin mới nhất. Mở ra phiên bản thời không giả lập."

Sau đó, một trận mờ ảo tầm mắt, tất cả Nhân loại và tộc Sett đều bị đưa vào một thế giới màu trắng.

Nơi này rất lớn rất lớn, lớn đến mức không thể thấy được biên giới của nó.

Triệu Văn An xoa xoa thái dương, lắc lắc đầu để cơn choáng váng mau biến mất. Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, kinh ngạc đến mở to mắt.

Trong cái thế giới màu trắng này, ngoại trừ người cũng chỉ có người.

Biển người mênh mông cuồn cuộn không thấy đuôi, cả Nhân loại và tộc Sett đều trộn lẫn vào nhau. Bất bể tộc Sett và Nhân loại, người Châu u hay người Châu Á, người Châu Mỹ hay Châu Phi, mọi người đều có mặt ở đây, không bỏ sót bất kỳ chủng tộc nào. Nếu bị lạc mất nhau trong này sẽ không thể nào tìm được nhau nữa.

Triệu Văn An vội vàng tìm kiếm Lan và Nguyễn Hoàng Thiên, may mắn hai người họ ở ngay bên cạnh hắn.

Triệu Văn An thở phào một hơi, còn chưa kịp nói chuyện với hai người đã bị một giọng gắt gỏng từ trên đầu phát ra làm cho giật mình.

"Chitt! Thật phiền phức!!"

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Không thấy ai.

Đúng lúc Triệu Văn An bắt đầu nghi hoặc thì giọng nói đó lại tức giận vang lên.

"Tên Meo đó sao dám kêu ta đi quản lý bọn thực thể thể xác yếu đuối này chứ! Quả nhiên hắn muốn sỉ nhục ta mà!"

Triệu Văn An nhìn xung quanh hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra thanh âm này ở đâu.

Ngay tại chính giữa trung tâm biển người, một con thú bông hình mèo màu vàng nhỏ đang bực tức bay lơ lửng trên không trung, bên cạnh nó còn bay theo một cái gối màu trắng sữa in hình một cái miệng, cái gối nhúc nhích góc vải của nó, nhẹ nhàng khuyên bảo thú bông mèo: "Dù sao cũng rảnh mà, coi như làm chút việc giết thời gian đi."

Mắt đen của thú bông mèo trừng to, hai móng vuốt khoanh lại, không vui phản bác: "Hừ, cậu đừng bênh vực tên đáng ghét đó, ta nói cho cậu biết, cậu mà bênh tên đó nữa là ta nghỉ chơi với cậu luôn."

Miệng gối nhỏ khẽ động đậy một chút, như là bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Hình ảnh này dị hợm cực kỳ, nhưng Triệu Văn An lại cảm thấy... Hơi đáng yêu?

Bỏ qua đi.

Triệu Văn An phát hiện ra thú bông mèo và gối nhỏ thì đương nhiên những người khác cũng phát hiện ra.

Mọi người len lén thì thầm to nhỏ với nhau, có vài người gan lớn chỉ thẳng vào hai con thú bông quát.

"Chúng mày là ai? Chỗ này là đâu? Chúng mày muốn làm gì"

"Gấu bông? Tụi mày là quái vật sao?"

"Bị điên à? Quái vật thì chúng ta chết nãy giờ rồi."

Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, thú bông mèo không kiên nhẫn quát to: "Câm miệng hết cho ta! Lũ hạ đẳng đáng chết này!"

Theo tiếng quát của thú bông mèo, một trận sóng âm cao đánh vào màng nhĩ từng người, tất cả đều ngậm miệng lại, không dám hó hé câu nào.

"Bực hết cả mình!" Thú bông mèo chống nạnh, thân thể nhỏ treo lơ lửng theo động tác của nó mà lung lay nhẹ vài cái. Nó đang định nói tiếp gì đó thì chợt đôi đồng tử tối đen của nó liếc xéo qua một bên, miệng mèo giơ lên một độ cung méo mó, rồi chợt biến mất tại chỗ.

Không, nó không biến mất, chỉ là tốc độ nhanh đến mức khủng khiếp.

Ngay đúng khoảnh khắc thú bông mèo biến mất, một mũi tên xé gió mà qua.

Mũi tên soạt qua không khí, bay thẳng qua nơi thú bông mèo vừa đứng.

Kẻ bắn mũi tên đó là một người của tộc Sett, gã ta trốn trong biển người, mắt nhìn chằm chằm nơi mũi tên bay qua, đang lúc định thu lại cây cung đang giơ lên thì một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của gã, gã hoảng hốt quay đầu, đối diện với cặp mắt vô hồn của con thú bông. Gã hoảng loạn lùi lại bước chân, đôi mắt ánh lên sợ hãi, có một loại áp lực đè nặng lên người khiến gã hít thở thôi cũng khó khăn.

Khuôn mặt thú bông mèo vặn vẹo đến đáng sợ, cái miệng của nó cong lên tới tận mang tai, hàm răng sắc nhọn bóng loáng phản chiếu ra gương mặt sợ hãi của gã ta, đôi đồng tử đen hãm không chiếu ra bất kỳ thứ gì, những đường viền cam trên mặt nhăn lại thành từng đường sâu, đôi tai lại dựng thẳng, móng vuốt xám bạc nhọn hoắc ẩn trong tứ chi đều hiện ra.

Nó chầm chậm bay tới gần gã ta, móng vuốt giơ lên đặt trên cổ gã, sờ soạng chiếc cổ to lớn gấp mấy lần móng vuốt của nó, híp híp mắt phun ra từng chữ: "Chỉ là một kẻ hạ đẳng mà cũng thật to gan, ta nên làm gì với mi đây nhỉ? Vặt cổ mi ra hay nên vặt cả tứ chi mi đây?"

Móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng đâm vào da của gã tộc Sett, gã ta trợn to hai mắt, cơ thể cứng đờ, cây cung trong tay rơi phịch xuống đất.

"Mio, cậu quên điều lệ trong hiệp định rồi sao?"

Thú bông mèo khựng lại một chút, nó liếc mắt nhìn cái gối trắng ở bên kia, bỏ móng vuốt xuống.

Tuy nhiên nó cũng không chịu bỏ qua dễ dàng như thế.

Gã tộc Sett thấy thú bông mèo quay lưng nên cứ tưởng rằng nó đã chịu bỏ qua cho mình, ai mà ngờ được gã còn chưa kịp thở phào thì một cái móng mèo đâm xuyên qua vai gã, gã cố chịu đựng không hét lên, mặt trắng bệch nhìn thú bông mèo trước mặt.

Thú bông mèo gọi là Mio kia cười khằng khặc, nó hả hê vặn vặn cái móng bên trong vai gã một chút, đến khi nhìn thấy gã không chịu nổi mà rên lên thành tiếng nó mới vừa lòng rút móng ra. Nó xoay đầu nhếch miệng cười đối diện với cái gối trắng: "Ta không có phạm vào điều lệ nha, cậu xem, chưa chết mà."

Gối trắng không nói gì.