Trò Chơi Luân Hồi

Chương 180: Bức tranh quỷ dị




Tranh Kiếng là loại tranh vẽ phía sau mặt kiếng (kính). Khi bắt đầu vẽ, người ta đặt tấm kiếng lên trên tờ giấy mẫu đã sớm vẽ ngược tác phẩm cần vẽ. Rồi sau đó, họ dùng bút lông chấm mực vẽ để từ từ đồ theo tờ giấy mẫu ấy.

Kế tiếp, người ta tô màu lên tấm kiếng theo một trình tự nhất định và đem phơi khô. Bước cuối cùng là trang trí ốc xà cừ, nhũ kim… lên trên bức tranh trước khi phủ thêm một lớp sơn bảo vệ và đóng vào khung gỗ.

Thứ này là loại tranh dân gian truyền thống ở nơi mà Tiêu Lệ sống kiếp trước. Hắn mặc dù không đam mê hội họa cho lắm nhưng cũng có biết một hai về nó.

Nếu đặt ở Địa Cầu, bức tranh này sẽ chẳng có gì đáng chú ý, có chăng chỉ là một bức vẽ đẹp mà thôi. Thế nhưng nơi đây là Đấu Khí đại lục, là dị thứ nguyên không gian! Vật phẩm của Địa Cầu căn bản không thể tồn tại ở đây mới đúng.

_ Chủ nhân đừng hỏi Linh Nhi, chuyện này người ta cũng không biết đâu!

Tiêu Lệ còn chưa kịp mở ra hệ thống, thanh âm của Linh Nhi đã đột ngột vang lên chặt đứt luôn ý niệm đó của hắn. Không còn cách nào khác, hắn đành dùng Giám Định Thuật thử vận may…

Ting, thông tin vật phẩm!

Tên vật phẩm: Cổ vật!

Thông tin vật phẩm: Một món đồ niên đại cổ xưa.

Thông tin ngắn gọn đến mức không thể ngắn hơn khiến Tiêu Lệ cảm thấy cạn lời với hệ thống. Quả thật giám định rồi cũng như không giám định… Bất quá càng là như vậy, hắn càng có thể khẳng định bức tranh này có chỗ đặc thù.

_ Chưởng quầy, bức tranh này có lai lịch gì?

Tiêu Lệ cũng lười đưa đẩy, trực tiếp cầm lấy bức tranh hỏi.

_ Ở đây chỉ được nhìn, không được sờ vào hiện vật!

Chưởng quầy hàng này là một gã trung niên nam nhân dáng vẻ bình thường không có gì nổi bật, điển hình của kiểu người dễ dàng lọt thỏm giữa đám đông mà không có ai chú ý.

Thực lực bề ngoài của hắn chỉ là ngũ tinh Đại Đấu Sư. Bất quá Tiêu Lệ có Giám Định Thuật bá đạo, không khó để nhìn ra tu vi thực sự của hắn là… tam tinh Đấu Vương.

_ Thú vị… đã lâu rồi không có ai dùng ngữ điệu đó nói chuyện với ta…

Tiêu Lệ từ trong nạp giới lấy ra một cây quạt trắng, tùy ý phe phẩy như một gã công tử nhà giàu mới nổi.

_ Thế thì sao hả? Tiểu tử… ta khuyên ngươi không nên giở thói đại thiếu gia ở Hắc Giác Vực này. Lỡ chọc phải người không nên chọc, trưởng bối của ngươi cũng không biết nhặt xác cho ngươi nơi nào đâu!

Gã trung niên vẻ mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói. Hắn sinh sống ở Hắc Giác Vực đã nhiều năm, gặp qua không ít thiên kiêu của các thế lực đến đây lịch lãm.

Đám thiên kiêu kia điểm chung là ngạo mạn tự đại, coi trời bằng vung… hơn nữa thường thường đều là đắc tội phải những kẻ tâm ngoan thủ lạt, cuối cùng chết mà chẳng biết tại sao mình chết…

_ Ây da… thì ra là Hà chưởng quầy sao. Hôm nay ngươi lại tiếp tục bán mấy thứ cổ quái này à, đã bán được cái gì chưa?

Lôi Nhã đang chọn lựa trang sức cùng với Hồng Điệp, nhìn thấy Tiêu Lệ đang đôi co với một gã chưởng quầy, nàng lập tức tiến đến cười duyên nói.

_ Lôi Nhã quản sự, ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?

Hà chưởng quầy nhìn thấy người đến là Lôi Nhã thì vô cùng bất ngờ. Ngoài Đại quản sự thần bí rất hiếm khi xuất hiện, Lôi Nhã quản sự là người có địa vị cao nhất trong số các quản sự ở Hắc Ấn đấu giá phường này.

_ Ta đang bồi tiếp một vị thượng khách!

Lôi Nhã khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Lệ cười ngọt ngào nói.

_ Thượng khách… chẳng lẽ…

Hà chưởng quầy khẽ liếc Tiêu Lệ đang chăm chú nhìn vào bức tranh trong tay, tựa hồ từ lúc nãy đến giờ không hề chú ý tới chính mình, vẻ mặt nhất thời vô cùng đặc sắc.

Hắn bình thường mặc dù giả heo ăn thịt hổ, cũng từng vài lần âm thầm xử lý mấy tên thiếu gia kiêu ngạo, thế nhưng cũng không phải là người không có đầu óc.

Bát Phiến Môn là một trong những thế lực hàng đầu Hắc Giác Vực, môn chủ Viên Y được liệt vào Hắc Bảng thập cường. Kẻ có thể được Bát Phiến Môn xem là thượng khách nếu không phải là ngũ phẩm Luyện Dược Sư thì cũng là Đấu Hoàng cường giả. Mà dù là loại nào trong số đó, Hà Kỳ hắn đều không thể trêu chọc nổi…

_ Này chưởng quầy… bức tranh này ngươi bán thế nào?

Thời điểm Hà Kỳ đang đổ mồ hôi lạnh, Tiêu Lệ đột nhiên quay sang hỏi khiến hắn suýt chút nữa rớt tim ra ngoài.

Tiêu Lệ từ lúc cầm bức tranh đến giờ giống như bị mê hoặc, hoàn toàn chăm chú vào nó, không hề để ý gì đến hoàn cảnh xung quanh. Nếu không phải Tịch Tà Yêu Lôi đột nhiên thức tỉnh, tự phát bảo vệ tâm trí hắn, nói không chừng Tiêu Lệ đã chìm đắm trong huyễn cảnh của bức tranh quỷ dị kia rồi.

_ Ừm… năm… à không… ba trăm vạn kim tệ đi!

Hà Kỳ ngập ngừng nói. Bức tranh này hắn vô tình đoạt được sau khi đánh chết một tên đào mộ. cũng không rõ giá trị của nó. Thế nhưng chỉ riêng huyễn cảnh của bức tranh có thể khiến một gã tam tinh Đấu Vương như hắn trầm luân bảy ngày bảy đêm trong đó, cái giá này cũng không quá đắt.

_ Ba trăm vạn? Ngươi định ăn cướp à? Đừng nói là ta không biết, Hà Kỳ ngươi chuyên môn thu thập những vật kỳ lạ cổ quái, sau đó phô trương công dụng của nó lên để lừa gạt người khác.

Tiêu Lệ chưa nói gì, Lôi Nhã đã cướp lời. Nàng là người có địa vị cao nhất trong số các quản sự ở Hác Ấn đấu giá phương này ngoại trừ Đại quản sự, đương nhiên nắm rõ những người thường xuyên buôn bán ở nơi này là dạng người nào.

Nếu là người khác thì cũng thôi đi, nàng sẽ không vì vậy mà làm khó một tên tam tinh Đấu Vương. Bất quá người này là thượng khách do đích thân môn chủ Viên Y đặc biệt dặn dò chú ý. Nàng tuyệt đối không thể để hắn phật ý được.

_ Được rồi Lôi Nhã quản sự, cảm ơn ý tốt của cô! Bất quá bản thiếu gia cũng không phải người không có nhãn lực, đáng giá hay không trong lòng ta tự có cân nhắc.

Tiêu Lệ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đột nhiên ôm ngang eo Lôi Nhã, cười nhạt nói.