Một căn phòng tinh mỹ được trang trí một màu xanh biếc khiến người ta tưởng chừng như lạc vào giữ rừng cây. Trong căn phòng đó, một ngân bào thanh niên ngồi trên ghế dựa, miệng không ngừng cười nói.
Phía trên giường, một thanh y nữ nhân đang yên tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện, dáng vẻ không chút quan tâm tới thanh niên. Bất quá khóe môi thi thoảng mím lại tựa như đang cố nén cười đã bán đứng nàng.
_ Ta nói này Lục Man, ba ngày nữa ta sẽ lên đường đi đến Hắc Giác Vực. Cô cũng đã khôi phục bảy tám phần rồi, có lẽ tự mình quay về Thiên Xà Phủ không vấn đề gì chứ?
Đang nói lảm nhảm liên tục, thanh âm của Tiêu Lệ bỗng dưng trở nên nghiêm túc nói.
_ Hử, ngươi rời đi? Thanh Lân thì sao?
Đang chăm chú lắng nghe lời nói của Tiêu Lệ nên ngay khi hắn chợt đổi giọng, Lục Man cũng giật mình vô thức hỏi lại.
_ Tất nhiên là sẽ đi theo ta rồi! Ta tưởng nàng không nghe ta nói chứ… haha…
Tiêu Lệ cười to nói.
_ Để Thanh Lân theo ta về Thiên Xà Phủ được không? Ngươi cũng biết chúng ta sẽ không hại nàng mà!
Trái với dự đoán của Tiêu Lệ. Lục Man vậy mà không hề nổi giận, ngược lại còn đổi giọng mềm mỏng cầu xin hắn.
_ Lục Man! Cô hãy nói thật cho ta biết, rốt cuộc vì sao cô lại muốn mang tiểu Thanh Lân về Thiên Xà Phủ đến vậy?
Tiêu Lệ thắc mắc hỏi.
Tiêu Lệ vô cùng hiếu kỳ, dù là Bích Xà Tam Hoa Đồng cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng không thể khiến Lục Man bỏ ra tới mười mấy năm tìm kiếm như vậy. Hắn nhớ trong nguyên tác, hình như Thanh Lân còn trở thành Thánh Nữ của Thiên Xà Phủ.
_ Chuyện là… chuyện là…
Lục Man ngập ngừng nói. Chính bản thân nàng cũng không biết mình đã dần dần bị Tiêu Lệ ảnh hưởng. Nếu là lúc trước, nàng sẽ mặc kệ hắn chẳng thèm trả lời.
_ Nếu cô không muốn nói thì cũng không sao, nhưng mà Thanh Lân thì ta không thể giao cho cô được a...
Tiêu Lệ vẻ mặt không quan trọng nói.
_ Khoan đã! Nếu ta nói thì ngươi sẽ giao Thanh Lân cho ta sao?
Lục Man nghe Tiêu Lệ nói vậy thì quýnh quáng cả lên, vội vàng hỏi.
_ Cái đó thì còn phải xem sao đã! Nhưng nếu cô không chịu nói thì chắc chắn một điều là Thanh Lân sẽ ở lại đây với ta rồi...
Tiêu Lệ cười cười nói. Hắn đang nắm quyền chủ động nên không việc gì phải đốt cháy giai đoạn.
_ Được rồi! Ta sẽ nói! Nhưng ngươi phải hứa là phải giao Thanh Lân cho ta, được chứ?
Lục Man nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Tiêu Lệ, trầm ngâm một hồi lâu rồi rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp.
_ Cái đó thì phải xem thành ý của cô rồi!
Tiêu Lệ đôi mắt khẽ đảo qua gò ngực đầy đặn của Lục Man, len lén nuốt một ngụm nước miếng cười gian nói.
_ Chuyện này kể ra thì dài lắm… phải bắt đầu từ mười ba năm trước…
Lục Man sửa sang trí nhớ một chút rồi bắt đầu chậm rãi kể lại một câu chuyện xưa cũ.
Mười ba năm trước, Phủ Chủ hiện tại của Thiên Xà Phủ lúc đó vẫn còn là thiếu chủ, đã từng đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc này lịch lãm. Trong thời gian đó, hắn đã gặp và yêu một xà nữ, cả hai người đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng Thánh Mẫu lại không đồng ý điều đó! Nàng muốn con trai mình phải cưới một nữ nhân do nàng chỉ định. Bởi vậy, nàng đích thân đi đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc này mang theo hắn trở về.
Bất quá mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy. Nữ nhân của Phủ Chủ thời điểm đó đã mang trong người cốt nhục của hắn. Nàng nghĩ là chính mình đã bị Phủ Chủ phản bội thế nên vô cùng căm hặn hắn.
Sau khi sinh ra đứa trẻ, nàng bởi vì nhìn thấy hình bóng của Phủ Chủ ở trong đôi mắt nó mà giận cá chém thớt, cuối cùng bỏ rơi đứa trẻ vô tội trong sa mạc. Bản thân nàng sau đó rời khỏi Tháp Qua Nhĩ sa mạc, sau không ít khổ cực thì tìm đến được Thiên Xà Phủ.
Thế nhưng vật đổi sao dời, Phủ Chủ hiện giờ đã yên ấm bên gia đình mới, cũng không còn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ. Hắn đã ra lệnh đuổi nàng ra khỏi Thiên Xà Phủ, còn sai người âm thầm xử lý.
Bất quá số mệnh nàng ta vẫn chưa hết, Thánh Mẫu sau khi biết chuyện về đứa trẻ kia thì vô cùng ân hận về hành động của mình năm xưa, cho nên Thánh Mẫu đã ra tay cứu nàng ta.
Sau đó, Thánh Mẫu ra lệnh cho Lục Man cùng một vài vị trưởng lão thân tín khác của nàng tỏa đi bốn phương tám hướng tìm kiếm đứa trẻ thất lạc.
_ Thiên Xà Phủ chúng ta vốn là truyền nhân của Thanh Xà tộc thời thượng cổ. Người của Thiên Xà Phủ ít nhiều đều có một chút huyết mạch của Thanh Xà. Mà một mạch của Phủ Chủ chính là những người có huyết mạch nồng đậm nhất. Đặc trưng của một mạch này chính là sở hữu đôi mắt kỳ dị có thể điều khiển hầu hết ma thú loại rắn. Người trên Đấu Khí đại lục gọi nó là… Bích Xà Tam Hoa Đồng!
Lục Man vẻ mặt bi thương nói.
_ Vậy ý của cô… Thanh Lân chính là đứa trẻ kia?
Tiêu Lệ ngạc nghiên hỏi. Hắn cũng nghi ngờ Thanh Lân thân phận không tầm thường, thế nhưng không ngờ lại là con rơi của Phủ Chủ Thiên Xà Phủ.
_ Ngoại trừ truyền nhân có huyết thống thuần khiết nhất của Thanh Xà tộc, những người khác vốn không có khả năng thức tỉnh Bích Xà Tam Hoa Đồng. Bởi vậy, ta có thể khẳng định Thanh Lân chính là người ta cần tìm!
Lục Man chắc như đinh đóng cột nói.
_ Vậy sao? Theo như lời cô, nếu để Thanh Lân trở về Thiên Xà Phủ, tên Phủ Chủ kia liệu có gây khó dễ cho nàng không? Hắn thậm chí đã từng muốn xử lý mẹ của nàng cơ mà?
Tiêu Lệ nghi ngờ hỏi. Nếu tên Phủ Chủ kia đã tuyệt tình như vậy, có gì đảm bảo hắn sẽ đối xử tốt với Thanh Lân?
_ Sẽ không! Trong Thiên Xà Phủ hiện tại, quyền lực của Thánh Mẫu vẫn là lớn nhất. Mặc dù bình thường nàng rất ít khi can thiệp vào những chuyện lớn nhỏ trong phủ, thế nhưng chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, trên dưới Thiên Xà Phủ đều sẽ tuyệt đối phục tùng nàng!
Lục Man cười tươi nói. Sau đó, nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Lệ ỷ ôi nói.
_ Vậy… ngươi có thể yên tâm để Thanh Lân về cùng ta rồi chứ…?