Trò Chơi Luân Hồi

Chương 164: Tâm Ý Của Tô Thanh Thanh




Nhanh chóng ổn định lại tinh thần, Tiêu Lệ lập tức đảo mắt nhìn quanh khắp phòng. Hiện tại, trong phòng chỉ còn Tô Thanh Thanh và Tiểu Y Tiên là chưa đưa ra lựa chọn của mình.

_ Thanh Thanh, cô thì sao?

Tiêu Lệ quay sang Tô Thanh Thanh cười hỏi.

_ Thiếu gia, Thanh Thanh nghĩ muốn theo ngươi, nhưng mà…

Tô Thanh Thanh ngượng ngùng hỏi. Thực lực của nàng là kém cỏi nhất trong số chúng nữ, chỉ hơn Lý Nhược Lan và Tiểu Y Tiên, lại không có danh phận. Bởi vậy, nàng rất sợ mình là người bị Tiêu Lệ bỏ lại.

_ Được rồi, cũng đã mang theo nhiều người như vậy mang thêm cô cũng không sao! Nhưng mà…

Tiêu Lệ thấy Tô Thanh Thanh như vậy, biết rõ nàng lo sợ chuyện gì nên phất phất tay cười nói.

_ Nhưng mà thế nào, thiếu gia?

Tô Thanh Thanh vội vàng hỏi. Kể từ thời điểm gặp gỡ Tiêu Lệ bên trong Ma Thú Sơn Mạch, Tô Thanh Thanh như trúng phải tiếng sét ái tình.

Bất quá hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Tiêu Lệ dường như chưa từng nhận ra tâm ý của nàng.

Hơn nữa, bên cạnh Tiêu Lệ luôn luôn có không ít nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, tu vi cao cường. Tô Thanh Thanh cũng không có dũng khí bày tỏ tình cảm của mình với hắn, chỉ hi vọng có thể yên lặng trở thành một tiểu thị nữ bên người Tiêu Lệ mà thôi.

_ Cô cũng đã là cửu tinh Đại Đấu Sư rồi nhỉ? Ta sẽ chuẩn bị cho cô một phần Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch. Nếu cô có thể thành công đột phá Đấu Linh thì ta sẽ dẫn cô theo cùng.

Tiêu Lệ trong tay trống rỗng hiện ra một lọ linh dịch chính là Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch. Thứ này chỉ là cấp bậc ngũ giai, với lượng đơn trị của Tiêu Lệ hiện giờ đổi ra cũng không tốn kém bao nhiêu.

_ Thật sao! Đa tạ thiếu gia! Đa tạ thiếu gia!

Tô Thanh Thanh mừng rỡ reo lên. Rồi tựa hồ không kiềm chế được cảm xúc, nàng bất ngờ tóm lấy cánh tay Tiêu Lệ hôn một cái "chụt" thật kêu lên má hắn.

Làm xong hành động này, Tô Thanh Thanh mới giật mình nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, vội vàng buôn cánh tay Tiêu Lệ ra, cúi gầm mặt xuống không dám nhìn mọi người.

_ Y Tiên còn muội thì sao?

Tiêu Lệ quay sang Tiểu Y Tiên vẫn ngồi yên lặng một bên, cười hòa ái hỏi.

_ Muội thực lực yếu như vậy… có thể đi theo thiếu gia sao…?

Tiểu Y Tiên thanh âm buồn bã nói.

_ Vậy là muội muốn ở lại với Nhược Lan tỷ tỷ?

Tiêu Lệ cười cười trêu chọc hỏi. Lý Nhược Lan là người đã cưu mang Tiểu Y Tiên từ lúc nàng còn là một cô nhi cho đến tận lúc gia nhập Lôi Xà Trại, tình cảm của hai người vô cùng tốt.

_ Không, Y Tiên muốn theo thiếu gia! Nhưng mà…

Nghe Tiêu Lệ nói vậy, Tiểu Y Tiên quýnh quáng nói. Bất quá chợt nhớ lại tu vi bản thân mới chỉ là tam tinh Đấu Giả, vẻ mặt của nàng lại trở nên ủ rủ.

_ Không sao, muội là trường hợp đặc biệt, hể chất của muội có chút đặc thù. Đợi ta tìm được phương pháp khống chế nó, thực lực của muội có thể tăng lên nhanh chóng, thậm chí có khi không kém gì bản thiếu gia đâu!

Tiêu Lệ xoa đầu Tiểu Y Tiên an ủi.

_ Vậy… vậy là thiếu gia sẽ dẫn muội theo?

Tiểu Y Tiên như con mèo nhỏ cực kỳ hưởng thụ Tiêu Lệ sủng ái, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm. Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nàng đột nhiên reo lên vui sướng.

_ Tất nhiên rồi!

Tiêu Lệ cười nói.

Đã có quyết định, Tiêu Lệ phất tay cho các nàng quay về phòng của mình, chỉ giữ lại Tô Thanh Thanh để chuẩn bị giúp nàng hấp thu Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch.

Gọi người chuẩn bị một bồn nước nóng thật lớn, Tiêu Lệ sử dụng Giám Định Thuật kiểm tra tình trạng của Tô Thanh Thanh lại một lần rồi từ hệ thống đổi ra lượng Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch thích hợp, chậm rãi hòa chúng vào trong nước.

_ Được rồi cô cởi quần áo ra đi!

Kiểm tra thấy Địa Tâm Thối Thể Linh Dịch đã hoàn toàn hòa tan trong nước nóng, Tiêu Lệ quay sang Tô Thanh Thanh nói.

_ Hả… thiếu gia… Thực sự… thực sự… phải cởi quần áo ra sao?

Tô Thanh Thanh nghe lời nói của Tiêu Lệ thì kinh ngạc há hốc mồm, ấp úng nói.

_ Tất nhiên, nếu không thì cô làm sao hấp thụ dược lực được?

Tiêu Lệ vẻ mặt khó hiểu hỏi.

_ Ý… ý của ta… ý của ta là thiếu gia ở đây… ta… ta…

Tô Thanh Thanh khuôn mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nói.

_ Ngại cái gì chứ, cũng không phải là ta chưa từng thấy thân thể của cô. Hơn nữa, đột phá Đấu Linh là một quá trình cực kỳ gian nan, dù một chút sai sót cũng có thể thất bại trong gang tấc, ta tất nhiên phải hộ pháp một bên cô đề phòng có bất trắc xảy ra.

Tiêu Lệ vẻ mặt thản nhiên nói.

Có một lần Tiêu Lệ lầm tưởng là Tiêu Ngữ đang ở trong hồ tắm nên đã nhầm lẫn xông vào, thậm chí còn vươn tay bóp lấy bộ ngực mềm mại của Tô Thanh Thanh. Hồi tưởng lại cảm giác co dãn lúc chạm vào hai ngọn thánh nữ phong của nàng, Tiêu Lệ vẫn còn cảm thấy dư vị không thôi.

Không ngờ Tô Thanh Thanh lúc mặc quần áo thì có vẻ hơi gầy, nhưng mà ẩn sau lớp vải mỏng manh đó lại là hai quả nhục cầu vô cùng đầy đặn, vừa mềm mại mà lại không thiếu đi độ đàn hồi co dãn, sờ vào vô cùng thoải mái khiến Tiêu Lệ nhớ mãi không quên.

_ Được… được rồi… thiếu gia… thiếu gia có thể hay không… quay sang bên kia một chút?

Tô Thanh Thanh cúi mặt xuống không dám nhìn Tiêu Lệ, ngập ngừng nói.

_ Được rồi, ta sẽ không nhìn!

Tiêu Lệ nhắm chặt hai mặt lại, tùy ý lấy một cái ghế ngồi xuống, Vô Tướng Tâm Nhãn mở ra đến cực hạn âm thầm quan sát từng cử động của Tô Thanh Thanh.

Chỉ thấy nàng vẫn đứng cạnh bồn nước, đôi mắt chớp chớp tràn ngập ngượng ngùng nhìn Tiêu Lệ.

Ánh mắt dừng lại trên người hắn một lúc lâu, cảm nhận được Tiêu Lệ đã thực sự nhắm chặt mắt, Tô Thanh Thanh mới chậm rãi trút bỏ từng món y phục trên người.

Nhất thời, một cơ thể lồi lõm tràn ngập nhu tình không chút che đậy hiện ra trong tiềm thức Tiêu Lệ…