Trò Chơi Luân Hồi

Chương 152: Lừa gạt nạp lan yên nhiên




Bên trong một căn phòng bày trí cực kỳ trang nhã, một người thanh niên phong thần tuấn lãng nằm trên ghế dựa nhàn nhã thưởng thức ly rượu nho đỏ màu ruby thơm ngào ngạt.

Phía sau lưng hắn, một cô nàng cực kỳ quyến rũ với đôi tai cáo và sáu cái đuôi phe phẩy trong không trung đang vô cùng chăm chú dùng đôi tay mềm mại của mình cẩn thận xoa bóp cho người thanh niên.

Nhìn qua bên trái một chút, trên giường đệm êm ái có một thiếu nữ đôi mươi đang yên tĩnh nằm tại đó, tựa như cô công chúa ngủ trong rừng đang lặng lẽ chờ hoàng tử của đời mình đến đánh thức.

Đột nhiên, hai hàng lông mi của thiếu nữ hơi giật nhẹ, đôi tay trắng nõn nà cũng khẽ cử động một chút, dường như có dấu hiệu hồi tỉnh. Bất quá, đôi mắt của nàng vẫn đóng chặt, một lúc lâu vẫn không hề mở ra.

_ Chủ nhân, nàng ta đã tỉnh.

Thiếu nữ mặc dù che dấu rất tốt thế nhưng nhịp thở đã thay đổi của nàng vẫn không giấu được đôi tay cáo cực kỳ nhạy của nữ nhân quyến rũ kia. Nàng ta khẽ khom người kề sát đầu của người thanh niên, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn nói khẽ.

_ Ừ, ta đã biết!

Thanh niên vẫn không quay đầu lại, dường như đã cực kỳ quen thuộc với hành động thân mật của nữ nhân quyến rũ này. Hắn khẽ mân mê ly rượu Sherry trong tay, luyến tiếc uống thêm một hớp nhỏ nữa rồi mới đặt ly xuống.

Sau đó, người thanh niên từ từ đứng dậy, khẽ nghiên đầu đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang giả vờ mê man trên giường rồi chậm rãi tiến lại đó.

_ Nạp Lan Yên Nhiên, cô đã tỉnh rồi thì ngồi dậy đi!

Khẽ nở một nụ cười bí hiểm, gã thanh niên đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của thiếu nữ trên giường nhẹ nhàng nói.

Thiếu nữ vẫn duy trì trầm mặc, dường như thực sự ngủ say chưa từng hồi tỉnh. Bất quá, người thanh niên cũng không quan tâm điều đó lắm.

_ Nếu cô không dậy, vậy thì ta đành phải giúp cô thay quần áo vậy.

Nhìn thấy thiếu nữ vẫn giả vờ, người thanh niên khẽ cười nhạt. Bàn tay từ từ hạ xuống bờ vai của nàng, tựa hồ thực sự muốn giúp thiếu nữ cởi ra váy áo mỏng manh trên cơ thể.

_ Á Á Á Á Á Á Á… Dừng lại!!!

Bàn tay người thanh niên vừa kéo dây váy được một nửa, thiếu nữ giống như con nai hoảng loạn, vội vàng bật người dậy tránh khỏi cánh tay của hắn. Đôi mắt kinh sợ nhìn chằm chằm vào gương mặt xa lạ phía trước.

Nạp Lan Yên Nhiên đã từng gặp một lần, thế nhưng cũng không có ấn tượng quá sâu, điều duy nhất đọng lại trong nàng lúc đó là một người thanh niên với thực lực Đấu Linh mạnh mẽ đã đánh trọng thương Cát Diệp.

Hơn nữa, Tiêu Lệ trải qua hơn hai năm rèn luyện trong Ma Thú Sơn Mạch và Tháp Qua Nhĩ sa mạc, thực lực cũng tăng vọt từ nhất tinh Đấu Linh lên tới tứ tinh Đấu Hoàng.

Trải qua nhiều biến cố như vậy, vẻ ngoài của hắn cũng thay đổi không ít. Nếu không phải là người quen thuộc Tiêu Lệ, không nhận ra hắn cũng là điều bình thường.

_ Ngươi… ngươi… là ai?

Nạp Lan Yên Nhiên run rẩy hỏi. Mặc dù nàng không cảm nhận được chút đấu khí nào từ Tiêu Lệ, thế nhưng trực giác nữ nhân nói cho nàng biết người này cực kỳ nguy hiểm.

_ Cô đã tới Tiêu Gia từ hôn, trước mặt mọi người khiến phụ thân ta chịu nhục nhã như vậy, lại không nhớ ta lại ai sao?

Tiêu Lệ khẽ bước tới một bước, dùng tay nâng cằm Nạp Lan Yên Nhiên cười lạnh hỏi.

_ Ngươi là… Tiêu Viêm? Không đúng…là Tiêu Lệ?

Được Tiêu Lệ nhắc nhở như vậy, ký ức mơ hồ trong tâm trí của Nạp Lan Yên Nhiên cũng dần trở nên rõ ràng. Đôi mắt mở lớn nhìn về phía thanh niên tuấn lãng trước mặt, một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

_ Đúng rồi! Nhưng không có quà đâu…

Tiêu Lệ cười nhạt trêu chọc nói.

_ Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?

Nhìn khuông mặt tươi cười không chút ý tốt của Tiêu Lệ, Nạp Lan Yên Nhiên giọng nói run run hỏi.

_ Cô nam quả nữ… cô nói xem… ta sẽ muốn làm gì?

Tiêu Lệ nhìn khuôn mặt trắng bệt vì sợ hãi của Nạp Lan Yên Nhiên, khẽ liếm môi nói.

_ Đừng có mơ! Nếu ngươi dám chạm vào người ta thì Vân Lam Tông và sư phụ ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Dù ngươi có là Đấu Linh cường giả, thế nhưng sư phụ ta chính là Đấu Hoàng.

Nạp Lan Yên Nhiên nhìn Tiêu Lệ, đột nhiên cắn răng quật cường nói.

_ Vân Lam Tông… Cô ngoài lấy Vân Lam Tông ra để hù dọa người khác thì còn làm được gì nữa? Hơn nữa… ta bây giờ cũng không phải là Đấu Linh mà chính là… Đấu Hoàng…

Dũng khí của Nạp Lan Yên Nhiên cũng không chút nào làm Tiêu Lệ động lòng, hắn khẽ tản ra một chút uy áp Đấu Hoàng của mình dọa nàng sợ đến mức hô hấp dồn dập, bộ ngực vểnh cao phập phồng cực kỳ hấp dẫn.

Phải công nhận Nạp Lan Yên Nhiên phát dục rất tốt. Không những khuôn mặt xinh đẹp, đồi ngực của nàng của phát triển cực kỳ màu mỡ. Mặc dù chúng không phải quá đồ sộ nhưng kết hợp với những đường cong lả lướt trên cơ thể nàng tạo nên một vóc dáng vô cùng hoàn mỹ.

_ Hơn nữa… sư phụ của nàng cũng không có khả nằng giúp nàng đâu…

Tiêu Lệ híp mắt nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, nở một nụ cười gian xảo chậm rãi nói.

_ Vì sao?

Không dám nhìn vào ánh mắt bất thiện của Tiêu Lệ, Nạp Lan Yên Nhiên ngạc nhiên nói.

_ Bởi vì sư phụ của nàng…

_ Được rồi Tiêu Lệ, chàng đừng trêu chọc Yên Nhiên nữa! Thật là, thiếp chỉ mới rời khỏi phòng một chút chàng đã không an phận!

Tiêu Lệ còn định tiếp tục đùa giỡn Nạp Lan Yên Nhiên một chút, giọng nói ngọt ngào của Vân Vận đã vang lên cắt đứt ý đồ xấu xa của hắn.

_ Yên Nhiên, con không sao chứ? Tên xấu xa này dọa con sợ hả?

Vân Vận bưng một chén cháo nóng hổi đặt xuống bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, khẽ sờ lên trán nàng quan tâm hỏi.

_ Sư phụ??? Chuyện này… chuyện này… rốt cuộc chuyện này là sao…