Trên đỉnh của tòa nhà trung tâm ở Mặc Phủ, năm đạo nhân ảnh đứng sừng sững, khí thế Đấu Hoàng bàng bạc tuôn ra khiến mọi người trong đại sảnh bị áp bách đến mức gần như không thở nổi.
Lúc này trong lòng thanh y nữ nhân thần bí, Thanh Lân mặc dù đang hôn mê nhưng cánh tay nhỏ nhắn vẫn đang vô thức giẫy dụa.
_ Ha ha, tiểu nha đầu! Yên tâm đi, ta không nỡ làm tổn thương ngươi đâu!
Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân, thanh y nữ nhân nhu hòa cười, tay trái nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực.
Kế tiếp nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tình thế bản thân đang bị bao vây bởi bốn người Tiêu Lệ, Vân Vận cùng với Tiêu Viêm, Hải Ba Đông.
_ Nếu sớm biết rằng sẽ dẫn động đến bốn vị Đấu Hoàng cường giả, ta đã sớm động thủ rồi... Tại Mặc gia kia có cái gọi là Di Thực Thuật, ta vốn tưởng nó có gì lợi hại nên mới âm thầm học trộm. Thật là làm ăn lỗ vốn!
Liếc nhanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở người có vẻ là đứng đầu trong bốn người, Tiêu Lệ, nàng khẽ lắc đầu cười nói.
_ Các hạ là ai? Vì sao muốn cướp đoạt Thanh Lân?
Tiêu Viêm chăm chú nhìn thanh y nữ nhân, hắc bào hạ xuống che đôi mắt, quát lạnh hỏi.
_ Tiểu gia hoả này nguyên lai gọi là Thanh Lân sao? Ha ha... cái tên không tệ a...
Thanh y nữ nhân cười nói, ngón tay cẩn thận đè lên mi mắt của Thanh Lân, chăm chú nhìn đồng tử lờ mờ có ba cái điểm đen nhỏ.
_ Quả nhiên là Bích Xà Tam Hoa Đồng. Xem ra Bạch nha đầu cảm ứng không sai lầm a...
Xem xét kỹ lưỡng, nàng lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Thanh y nữ nhân vén nhẹ mi mắt của Thanh Lân khiến cho Tiêu Viêm khoé miệng có chút run rẩy. Hiện tại hắn cũng đã hiểu, nguyên lai nữ nhân thần bí này cũng là vì Thanh Lân có Bích Xà Tam Hoa Đồng mà đến.
_ Mặc kệ các hạ là ai, bất quá ta khuyên ngươi nên đem Thanh Lân trả lại cho ta. Bằng không, bọn ta sẽ dùng vũ lực đoạt lại.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào thanh y nữ nhân, lạnh lùng nói.
_ Ha ha... Tiểu cô nương này đối với ta cực kỳ trọng yếu, thực sự không có khả năng giao cho các ngươi. Mặc dù bốn vị đều là Đấu Hoàng cường giả... cũng không có khả năng.
Thanh y nữ nhân cười lắc đầu, cương quyết nói.
_ Vậy thì chiến!
Nghe được thanh y nữ nhân nói thế, Tiêu Viêm không chút chần chờ, bạch sắc hoả diễm dày đặc mãnh liệt từ trong cơ thể bạo phát ra. Nhất thời, bên trong đại sảnh nhiệt độ chợt tăng mạnh như bên trong hỏa diệm sơn.
Mũi chân Tiêu Viêm dẫm mạnh vào cây cột dưới chân, nhất thời một bánh xe lửa nổ tung dưới chân hắn. Kế tiếp, một vết nứt lớn từ chỗ mũi chân chạm vào cấp tốc lan tràn xuống tới mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt, cái trụ bằng gỗ to lớn cứng rắn nhanh chóng vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Nhờ vào lực phản chấn, thân thể Tiêu Viêm giống như một viên đạn pháo bắn thật mạnh về phía thanh y nữ nhân.
Khi Tiêu Viêm quát lên thì Hải Ba Đông cũng như một tia chớp ra tay. Bàn tay hắn nhanh chóng kết ấn điều động năng lượng thiên địa xung quanh tụ tập lại
Ngay lập tức, trước người hắn hàn khí ngưng tụ hình thành nên hơn mười mũi dùi băng sắc nhọn, trên đỉnh nhọn của mỗi mũi dùi đó đều có hình xoắn ốc khiến cho nó thoạt nhìn đã thấy lực sát thương kinh khủng.
Hải Ba Đông khẽ phất nhẹ ống tay áo, hơn mười mũi dùi băng đó nhanh chóng tản ra phân bố xung quanh, vừa vặn phong kín toàn bộ không gian mà thanh y nữ nhân có thể trốn tránh.
Thân hình xẹt qua giữa không trung, nắm tay Tiêu Viêm ẩn chứa bạch sắc hoả diễm dày đặc, cùng với lực lượng khủng bố hung hăng đập về phía thanh y nữ nhân.
"Rắc"
Bị trước sau giáp kích, thanh y nữ nhân trầm ngâm trong nháy mắt. Kế đó, bàn chân nàng dẫm mạnh xuống cột trụ. Theo âm thanh răng rắc vang lên, cột trụ bằng gỗ vỡ vụn, các mảnh vỡ bắn lên không trung tạo thành một bức tường gỗ ngăn chặn công kích của Tiêu Viêm.
Cùng lúc đó, tay phải của thanh y nữ nhân vung lên, năm đạo năng lượng màu xanh như những cây roi dài từ ngón tay bắn mạnh ra, nhảy múa trong không gian tạo thành một quả cầu bao bọc lấy thân thể nàng. Tất cả băng dùi chạm vào quả cầu màu đều bị đẩy ngược ra ngoài.
_ Người Gia Mã đế quốc quả nhiên không thích giảng giải lý lẽ, lúc nào cũng có khuynh hướng bạo lực. Khó trách cường giả trên đại lục đều nói rằng các ngươi thô lỗ.
Dễ dàng ngăn cản công kích của Tiêu Viêm và Hải Ba Đông, thanh y nữ nhân khẽ cười nói.
_ Cô là Lục Man?
Vẫn đứng yên bất động cùng Vân Vận từ nãy đến giờ, Tiêu Lệ rốt cuộc huy động Phong Lôi Thiên Vũ bay lên, mở miệng hỏi.
_ Ngươi nhận thức ta?
Thanh y nữ nhân không trả lời mà hỏi ngược lại Tiêu Lệ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
_ Ta biết Thiên Xà Phủ các cô có phương pháp rất tốt để bồi dưỡng Bích Xà Tam Hoa Đồng, cho nên có lẽ cô cũng sẽ không làm hại tiểu Thanh Lân... Bất quá... để nàng theo ta thì vẫn tốt hơn...
Tiêu Lệ vừa nói dứt lời, bầu trời bất chợt biến đổi. Lôi vân đen kịt từ bốn phương tám hướng dồn dập kéo tới, sấm chớp rền vang chấn động cả vòm trời tựa như thương thiên nổi cơn thịnh nộ.
Độ Kiếp Lôi nhảy múa trên bàn tay Tiêu Lệ, giống như quân vương điều khiển binh sĩ của mình, không ngừng điều động lôi vân các nơi tụ tập lại.
_ Ta biết cô còn một đồng bạn, mau gọi hắn đến đây đi! Nếu không... chỉ e cô không thể nguyên vẹn rời khỏi Gia Mã đế quốc này đâu.
Tiêu Lệ lạnh nhạt nói. Sấm chớp trên bầu trời cũng theo đó rung chuyển, giống như vạn quân gào thét trợ uy cho lời nói của hắn...