Trò Chơi Luân Hồi

Chương 135: Huyết tẩy mặc gia




Hắc bào nhân khẩu xuất cuồng ngôn, lời vừa nói ra nghe rất sướng tai khiến hầu như toàn bộ khách khứa trong đại sảnh đều hướng ánh mắt tập trung về phía hắn.

Đứng trên đài cao, Mặc Thừa gắt gao nhìn chằm chằm hắc bào nhân phía dưới. Khuôn mặt già nua vốn đang rạng rỡ thoáng trở nên có chút vặn vẹo, nhìn quà cực kỳ dữ tợn.

Khoé miệng hơi co quắp, bàn tay Mặc Thừa vung lên. Nhất thời, trong phòng khách, các cửa phòng bị phá tung. Trong chớp mắt, hơn mười cao thủ Mặc gia trang bị tới tận răng đằng đằng sát khí xông vào phòng khách, bao vây xung quanh hắc bào nhân.

-Từ khi lão phu trở thành Mặc gia đại trưởng lão, nhiều năm như vậy, chỉ có các hạ là người thứ nhất dám đến Mặc gia gây sự...

Mặc Thừa ngữ khí lạnh lùng nói.

_ Lời vô dụng không cần phải nói nhiều! Ta hôm nay xác thực là đến phá Mặc gia phá đám lão già thúi nhà ngươi.

Hắc bào nhân ngôn ngữ ẩn chứa vẻ cười cợt, lời nói ra lần nữa làm toàn trường khiếp sợ.

_ Tốt! Tốt! Ha ha ha! Tiểu tử, có can đảm!

Mặc Thừa phẫn nộ đến cực điểm, phát ra tiếng cười lớn.

Một cổ khí tức mạnh mẽ từ trong thân thể Mặc Thừa bạo phát ra xung quanh khiến cho quần áo của hắn phồng lên, bay phần phật.

Nhìn đại trưởng lão trên gương mặt hồng hào tràn ngập sát ý, các cao thủ Mặc gia xung quang cũng nắm chặt vũ khí, vẻ mặt hung hăng trừng mắt nhìn về phía hắc bào nhân.

Bọn họ toàn thân đấu khí sôi trào, chuẩn bị tuỳ thời đồng loạt xông lên đem kẻ không biết trời cao đất rộng kia chém thành một đống thịt vụn

_ Ta đến Mặc gia chủ yếu là vì một người... Giao ra tiểu cô nương Thanh Lân mà các ngươi đã bắt tại Thạch Mặc Thành!

Không để ý đến khí thế của Mặc Thừa tăng vọt, hắc bào nhân thoáng trầm mặc, lạnh lùng nói.

Hăc bào nhân vừa nói xong, Mặc Thừa khuôn mặt đại biến. Lần này, hắn không tiếp tục nói thêm một lời thừa nào nữa, sắc mặt lãnh lẽo như một khối băng.

Bàn tay vung lên, cao thủ Mặc gia xung quanh hò hét chói tai. Vài tên cao thủ cấp bậc Đấu Sư nhanh chóng triệu hồi đấu khí sa y, sau đó vung đại đao trong tay hướng hắc bào nhân chém tới.

Đứng thẳng tại chỗ, hắc bào nhân vẫn không hề có bất cứ động tác né tránh nào. Khi hơn mười thanh đại đao sắc bén chém tới gần thân thể, một ngọn lửa màu sâm bạch từ trong cơ thể hắn tùy ý phát ra, tạo thành một kết giới xung quanh hắn.

Đại đao sắc bén được đấu khí bao phủ tiếp xúc với kết giới hỏa diễm màu sâm bạch kỳ dị. Chỉ trong chớp mắt,trước những ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, từng cây đại đạo biến thành một đống sắt nóng chảy.

Thạm chí, có mấy tên cao thủ Mặc gia chậm chân bị ngọn lửa lan đến, không kịp kêu thảm một tiếng đã hoá thành một đám tro bụi rơi xuống nền nhà.

Nhất thời. từng đạo ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân đang đứng yên bất động. Nhớ tới sâm bạch hoả diễm kinh khủng, tất cả mọi người da đầu tê dại, không tử chủ thở ra một ngụm khí lạnh.

_ Các hạ đến tột cùng là ai? Mặc gia chúng ta tựa hồ chưa bao giờ đắc tội với người. Các hạ hà tất phải tìm Mặc gia ta gây phiền phức? Ngươi có biết đứng sau lưng Mặc Gia là ai không?

Đồng dạng bị kinh hoàng bởi sâm bạch hoả diễm, Mặc Thừa trong lòng thoáng trầm xuống một chút, một cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng.

_ He he... Chỗ dựa Mặc gia phải chăng là Vân Lam Tông? Bất quá hôm nay tại đây, Vân Lam Tông chủ đến đây cũng không thể bảo vệ được ngươi, Mặc Thừa!

Hắc bào nhân cười lạnh, cắt lời Mặc Thừa. Tuy lúc này ngôn ngữ càng thêm cuồng vọng nhưng bất quá có sự kinh sợ của sâm bạch hoả diễm, đã không ai dám cho rằng hắn xuất khẩu cuồng ngôn.

_ Giao ra Thanh Lân! Bằng không... hôm nay, Huyết... Tẩy... Mặc... Gia...!

Hắc bào nhân chậm rãi tiến lên trước một bước bình thản nói, từ trong cơ thể hắn sát khí khủng khiếp chợt bùng lên.

_ Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Các hạ có hay không quá mức cuồng vọng. Ngươi có thể hạ nhục Mặc gia ta, thế nhưng Vân Lam Tông chủ không phải người mà ngươi có thể nói xấu!

Nhận thấy ngôn ngữ của hắc bào nhân tràn ngập sát khí, Mặc Thừa trong lòng run lên. Bất quá hắn vẫn như cũ hiên ngang, lẫm liệt quát.

_ Chó cậy chủ sao? Có điều, lúc trước ta đã nói qua... Hôm nay, cho dù là Vân Vận tới cũng vô dụng!

Hắc bào nhân lạnh lùng nói.

Cước bộ chậm rãi tiến thêm một bước nữa, thân thể hắc bào nhân chợt lay động. Một bánh xe lửa nổ tung dưới chân hắn, hắc bào nhân trong nháy mắt hoá thành một đạo hắc sắc quang ảnh, gần như thuấn di xuất hiện ngay phía sau lưng Mặc Thừa.

_ Không giao. Vậy thì đi chết đi!

Bên tai vang lên giọng nói âm lãnh, Mặc Thừa đôi mắt chợt co rút. Thấy tốc độ như quỷ dị đó của hắc bào, trong lòng hắn chợt cảm thấy lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Thế nhưng Mặc Thừa dù sao cũng là cường giả thành danh, hắn sẽ không dễ dàng chịu chết.

Đấu khí trong cơ thể Mặc Thừa điên cuồng khởi động tạo thành một màn hào quang đỏ thẫm giống như hỏa diễm bao bọc lấy thân thể hắn.

Cùng lúc đó, bàn tay Mặc Thừa co lại thành trảo, móng tay sắc bén tựa như móng vuốt chim ưng hung hăng chộp tới hắc bào nhân.

Nhìn một trảo ngoan độc đang chộp đến, hắc bào nhân cười nhạt một tiếng, tay nắm thành quyền mang theo một cỗ đấu khí hung mãnh vô cùng nện vào lòng bàn tay của Mặc Thừa.

Nhất thời, một loạt tiếng kêu răng rắc thanh thuý vang lên, Mặc Thừa thân thể bị cỗ đấu khí hung mãnh đó trực tiếp đánh bay ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu, ướt cả vạt áo. Thân thể hắn nặng nề rơi trên mặt đất, tiếp tục lăn đi đến hơn mười thước mới chậm rãi ngừng lại.

Chỉ một quyền, ột cường giả nổi tiếng tại vùng phía đông Gia Mã đế quốc dĩ nhiên bị hắc bào nhân tuỳ ý đánh bay đi như đánh một con chó.

_ Giao người ra!

Nhìn bộ dáng thảm hại của Mặc Thừa, hắc bào nhân nhàn nhạt nói.

- Ngươi là đang khiêu chiến Mặc gia cùng Vân Lam Tông!

Mặc Thừa bước chân xiêu vẹo cố gắng bò dậy nhưng vẫn cường ngạnh nói. Tới giờ khắc này, hắn rõ ràng muốn dùng Vân Lam Tông để khiến vị hắc bào nhân thần bí này phải kiêng kỵ.

_ Ta đã cho ngươi cơ hội...

Thoáng có chút thất vọng thở dài một tiếng, hắc bào nhân bước chân nhẹ nhàng hướng phía trước đi tới, một lần nữa như quỷ dị đột nhiên hiện trước mặt Mặc Thừa. Bàn tay lộ ra túm chặt lấy cổ hắn, hắc bào nhân hờ hững nói tiếp.

_ Ngươi đã không quý trọng nó... Vậy thì chết đi!