Khi bốn người gần như đã quen với việc chiếc xe hoạt động ở trên mặt đất vụn nát, phía chân trời nơi phương xa đã dần trở nên sáng tỏ.
Dựa theo dặn dò, sau bình minh bốn người tốt nhất là tìm được nơi có bóng râm ở lại. Khi bọn họ dựa theo dặn dò tìm kiếm bóng râm, lại trong lúc vô ý gặp được thành thị ở phía xa… cách một mảnh đất trống không, nhưng những tòa nhà cao tầng ở xa xa giống những lá bài như đúc cũng không lừa được người ta.
“Là thành thị!” Tinh thần của bốn người đều hưng phấn, bọn họ nhân lúc mặt trời còn chưa xuất hiện, nhanh chóng lái xe chạy đến thành thị.
Khi mặt trời nửa lộ, rốt cuộc xe cũng đi tới chỗ bên cạnh thành thị.
Đậu xe ở nơi bóng râm, bốn người không nhịn được mà từ trên xe xuống, Thẩm Tiêu giương mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước nhà cao tầng san sát, hình dáng cả thành thị còn giữ lại cảnh tượng trăm năm trước. Nhưng bởi vì sự phong hóa cùng với hao mòn của thời gian, có vài tòa cao tầng đã sụp hơn phân nửa, chỉ còn một bức tường ngoan cố chống đỡ.
Thẩm Tiêu muốn chạy lại gần nhìn, nhưng không đi được mấy bước, mặt đất dưới chân sàn sạt, mỗi một bước bước lên còn có hạt bụi vụn bay theo gió. Ngay cả si măng cũng sẽ bị thoái biến, điều này cũng nhắc nhở Thẩm Tiêu, những kiến trúc vô cùng kiên cố đó, hiện tại chỉ sợ đều thành những tòa nhà đổ nát.
Ở góc ngã tư thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài rác thải chai nhựa thủy tinh, vài cửa hàng còn sót lại một ít ký hiệu. Nhưng nước sơn ngoài tường bởi vì phơi nắng, phần lớn đều đã mất đi màu sắc ban đầu.
“Vì sao một gốc cây cũng không có.” Thẩm Tiêu nhìn quanh bốn phía nói. Cô nhìn tới đường cái, thấy được lối đi bộ, nhưng ven đường vốn nên trồng cây xanh, tất cả đều biến mất không thấy. Thậm chí cô ngồi xổm người xuống, bên cạnh chỗ bóng râm cũng không có dấu hiệu sinh mệnh gì.
Trước đó cô từng xem qua phỏng vấn về nổ hạt nhân Chernobyl ở trung tâm thành phố, nơi đó quả thật biến thành khu không người, nhưng thực vật và động vật bên trong đều còn tồn tại, thậm chí bởi vì một vài động vật quý hiếm cần bảo vệ mà nơi đó trở thành vùng cấm của loài người, an cư lạc nghiệp ở trong này. Mặt đất có phóng xạ, loài người không thể sinh tồn, nhưng động thực vật không cách nào đi vào đáy biển, có lẽ chúng sẽ biến dị, nhưng không nên hoàn toàn biến mất mới đúng.
“Không chỉ có bức xạ hạt nhân.” Người đồng hành đến từ phía học viện giải thích nói: “Vũ khí nóng chiến tranh của loài người khiến trái đất bị tổn hại, cho nên từ dưới nền đất trào ra vật chất khác. Thiệt hại phóng xạ mà những vật chất này mang đến, không chỉ có loài người khó có thể chấp nhận, sinh vật khác ở mặt đất cũng bị xua đuổi giống vậy.
Chúng tôi gọi cái này là sự bảo hộ mình của trái đất, giống như vi khuẩn ký sinh ở trên con người thành vi khuẩn có hại, loài người sẽ nghĩ cách loại bỏ chúng nó, chúng ta với trái đất mà nói cũng chỉ là một loài vi khuẩn dựa vào nó. Hiện tại vi khuẩn này thành vi khuẩn có hại, có lẽ nó muốn đuổi chúng ta đi, sau đó đổi một đám sinh vật mới xuất hiện.
Trước khi chúng ta đến mặt đất, đáy biển đã đưa không ít người máy lên bờ tuần tra, lý do để chúng nó tuần tra, chính là vì tìm kiếm có dấu hiệu của sinh mệnh mới hay không. Nếu thực sự có sinh vật mới xuất hiện, chứng tỏ sinh vật mới này không sợ phóng xạ, chúng ta có thể thông qua nghiên cứu trình tự gen của chúng, xem có thể tìm được cách miễn dịch phóng xạ hay không.”
“Thì ra là thế.” Tình huống trên mặt đất còn tệ hơn Thẩm Tiêu tưởng tượng.
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi ở bên cạnh thành phố cả ngày, đợi khi ánh mặt trời xuống núi, bọn họ lại tiếp tục xuất phát.
Càng đi về phía trước, lòng Thẩm Tiêu lại càng nặng nề. Nơi bọn họ đến, khắp nơi đều là thành phố trống không.
Ba người khác chưa từng trải qua cuộc sống ở thành phố lục địa, bọn họ còn không có xúc động gì. Nhưng hơn một năm trước, Thẩm Tiêu vẫn là một con người tầm thường ở trong thành phố, hiện tại phồn hoa biến thành mục nát, văn minh trở thành cổ hủ, thế giới sức sống bừng bừng trở thành một phế tích không có dấu hiệu sinh mệnh, sự chấn động trong lòng cô thật sự khó có thể nói rõ thành lời.
Mặc dù dị thời không này phát triển khác với thế kỷ 21 của cô, nhưng tương lai của mọi người ở thế kỷ 21, tương lai có thể cũng sẽ đi lên con đường này hay không?