Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 78: Thế giới dưới đáy biển 8




Thẩm Tiêu biết ý lời này của bà ta, người tầng dưới cùng không ăn nổi thịt. Bà ta có thể ăn được thịt, đã nói lên lai lịch của bà ta không bình thường. Ở một thế giới quản chế nghiêm khắc khắp nơi, đắc tội một người có chút thế lực, quả thật là hành vi không có lý trí.

“Đúng vậy, bà đã ăn được thịt, vì sao còn muốn ở đây bán kẹo?” Thẩm Tiêu hiếu kỳ hỏi: “Không phải nên ở phía trên an hưởng lúc tuổi già sao?”

“Tôi là người sắp một trăm tuổi rồi. Cô còn trẻ chưa hiểu được, con người ta càng về già càng muốn để lại chút gì đó.” Bà cụ nói: “Năng lực của tôi có hạn, không có cách nào phát sáng phát nhiệt nữa. Điều duy nhất có thể làm, chính là cho mấy đứa nhỏ phía dưới có một thơ ấu ngọt ngào.”

Trong nháy mắt, Thẩm Tiêu có chút xúc động.

Kẹo rong biển là thứ rất quý giá, giá ít nhất 1 tín dụng một viên, còn xa mới đủ chi phí.

“Bà là người tốt.” Thẩm Tiêu chân thành nói.

“Có lẽ thế.” Bà cụ nói: “Chỉ có người từng có thơ ấu trời xanh mây trắng, mới biết được những đứa nhỏ này trải qua uất ức cỡ nào. Khi chúng ta còn nhỏ, bầu trời vẫn rất xanh, ánh mặt trời vẫn rất dịu dàng, thức dậy nghe thấy tiếng chim kêu, bên cửa sổ ngửi thấy hương hoa. Ăn có ngũ cốc hoa màu, ở có nhà to sáng ngời xinh đẹp. Nhưng những đứa nhỏ này có cái gì chứ, phần còn lại của cuộc đời bọn chúng, nói không chừng cũng không cách nào nhìn thấy ánh mặt trời một lần. Chờ một thế hệ này của chúng tôi rời đi, trên đời này chỉ sợ không ai biết cảm giác đứng ở dưới ánh mặt trời là gì nữa, loài người, chẳng qua là đang sống tạm bợ mà thôi.”

Lời này nhắc tới bỗng chốc nặng nề.

“Tin rằng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tương lai có một ngày loài người vẫn sẽ đến mặt đất một lần nữa.” Thẩm Tiêu vừa chú ý món ăn, vừa nói sang chuyện khác: “Trong khoảng thời gian này tôi đang làm công việc hái rong biển. Rong biển và một ít sò rất rẻ, vì sao tôi không thấy có người mua để nấu, thậm chí ngay cả chợ bán cũng không có.”

“Cô cảm thấy là vì cái gì.”

“Chẳng phải không nghĩ ra mới đến hỏi bà sao?”

“Thật sự là đứa nhỏ lớn lên ở trong áo cơm không lo. Ở đáy biển, có đôi khi thứ quý giá không phải thứ hiếm thấy, ngược lại là thứ mỗi ngày cần tiêu hao. Vì sao nhiều người thợ thủ công lại tụ tập cùng một chỗ, xài chung một cây đèn? Nói trắng ra nguồn năng lượng rất quý, bọn họ căn bản không dùng nổi. Ai cũng biết mình nhóm lửa nấu cơm hương vị chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng vì sao phần lớn người vẫn chỉ uống thuốc dinh dưỡng? Bởi vì bọn họ không dùng nổi nguồn năng lượng đó, cái giá tiêu hao nguồn năng lượng để làm một ít cơm, nói không chừng có thể làm cho một gia đình ăn no mấy ngày.”

“Tôi tưởng rằng năng lượng mặt trời còn có thể dùng liên tục…” Nói một nửa, Thẩm Tiêu đột nhiên lại nghĩ tới, nơi này là tầng dưới cùng của xã hội. Cho dù năng lượng mặt trời đủ cung cấp cho mọi người dùng, nếu tầng xã hội phía trên nắm trong tay phần lớn quyền lợi, ai lại có thể có lòng tốt như vậy chia tài nguyên cho người của tầng dưới chứ.

Nơi có người, sẽ có giai tầng. Mãi mãi không thay đổi.

“Đừng nghĩ nhiều, có phải thịt sắp nấu xong rồi không, hình như tôi ngửi thấy mùi.” Bà cụ cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu cùng ngửi thử, có chút mùi, nhưng như thế vẫn còn xa mới đủ: “Còn sớm. Bây giờ mới hơn mười phút. Nếu bà muốn ăn ngon, ít nhất phải hai tiếng.”

“Thôi xong.” Bà cụ nói: “Mùi tận hai tiếng, chỉ sợ làm cho không ít người ngửi thấy mà đến đây.”

“Hay là bây giờ tắt bếp vậy?”

“Thế không được. Bà cụ tôi hiếm khi được thêm cơm, ăn rồi nói sau.” Bà cụ bảo vệ nồi nói.

Vì thế hai tiếng tiếp theo, khách thăm quảng trường đột phá lịch sử mới. Mùi thịt kho tàu đó chui ra từ trong khe cửa, lại dọc theo hành lang ra sức khuếch trương khắp xung quanh, mùi thơm đó đừng nói trẻ con, dù là người lớn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Bữa cơm này, đám người Thẩm Tiêu một trẻ một già ăn vừa áy náy vừa vui sướng.

Cơm nước xong, Thẩm Tiêu tắm nước nóng ở chỗ bà cụ, lúc này mới trở lại cửa lớn đồn công an ngủ.

Khi rời nhà bà cụ, người bên ngoài rất nhiều. Ban đầu cô còn không quá dám nhìn nét mặt của mọi người, chờ đi đến cửa hành lang bên kia, cô dường như có thần sai quỷ khiến quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Nơi ánh mắt của cô liếc tới, dù cho là người lớn hay là trẻ con, trên mặt đều có một khát vọng hướng tới. Ở thời đại khắp nơi thiếu thốn vật tự, ngay cả một miếng thịt cũng có thể tỏa thơm ở trong mơ thật lâu thật lâu.