Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 76: Thế giới dưới đáy biển 6




80 cân rong biển và mấy cân vỏ sò, cuối cùng tiền công nhận được không đến một điểm tín dụng. Thẩm Tiêu vẫn dùng 0. 5 điểm tín dụng đổi một túi thuốc dinh dưỡng pha nước uống, đồ cô mang đến ăn hết rồi, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào thứ này để sống sót.

Uống một bao thuốc dinh dưỡng, Thẩm Tiêu lại trở lại cửa đồn công an nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, cô tiếp tục đi hái rong biển. Mặc dù có kinh nghiệm làm việc ngày đầu tiên, nhưng bởi vì ngày đầu tiên vận động quá mức làm cho cơ thể sưng đau, hiệu suất cũng không phải rất cao, khó khăn lắm được 90 cân rong biển, miễn cưỡng có thể đổi hai túi thuốc dinh dưỡng.

Cũng may ngày thứ ba tình huống bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, trong lượng cô thu gom bắt đầu tới ba con số, đào được chi phí hai túi thuốc dinh dưỡng mỗi ngày, còn dư lại một ít, tuy rằng chỉ một chút nhưng không thể khinh thường.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách.” Uống thuốc dinh dưỡng uống đến miệng gần như không còn hương vị Thẩm Tiêu có chút hoài niệm xiên thịt dê của thế giới trước.

Nói đến xiên thịt dê kia, sau khi cô biết thân phận của lão Vương thì từng một lần hoài nghi thịt dê đó sở dĩ không có mùi, có thể có liên quan tới cách mổ dê của ông ta không.

Có vài động vật khi còn sống biết mình sắp bị mổ, sẽ bởi vì sợ hãi mà tiết ra hoóc-môn tương ứng, làm cho chất thịt giảm xuống, khi một người xuống tay đủ nhanh, có phải động vật đó sẽ không thể tiết ra những hoóc-môn kia hay không? Chỉ tiếc, cô vẫn chưa có cơ hội thử xem lý luận này có chính xác hay không.

Lại một lần nữa ý nghĩ thay đổi thức ăn đánh sâu vào trong đầu, Thẩm Tiêu quyết định xuống tay với rong biển và sò của công việc hái rong biển mà mỗi ngày cô làm…

Cũng không phải là tất cả rong biển và sò đều có thể ăn được, cũng may trong các đồng nghiệp có một người thợ lành nghề. Người kia có thể phân biệt những thứ này, sau khi Thẩm Tiêu xin ông ta chỉ bảo một phen, cuối cùng khi nộp hàng lên, bản thân để lại một phần nhỏ rong biển và sò có thể ăn được.

Có nguyên liệu, không có nồi cũng không được. Thẩm Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gõ cửa nhà bà cụ bán kẹo.

Sau khi bà cụ mở cửa, Thẩm Tiêu thoáng có chút ngượng ngùng nói: “Tôi muốn hỏi mượn bà phòng bếp, có thể chứ?”

Nhìn thấy cô cầm gì đó trên tay, trên mặt bà cụ lộ ra nụ cười như hoa cúc, vừa bảo cô vào nhà vừa nói: “Đây là muốn làm canh rong biển à?”

“Vâng.”

“Vừa lúc tôi cũng đã lâu không ăn rồi, nếu cô chịu chia cho tôi một ít, tôi có thể cho cô mượn nhà bếp miễn phí.” Bà cụ nói.

“Chuyện này không thành vấn đề.” Thẩm Tiêu mang rất nhiều rong biển về, chính là vì điều này.

Nấu canh sò rong biển cũng không phiền, cơ bản có nồi có tay là được. Có lẽ chỉ phải chú ý lượng muối thôi, nhưng việc này không làm khó được Thẩm Tiêu.

Đợi canh nấu xong rồi dọn cơm, bà chủ chú ý tới trên bàn đặt hai phần canh.

“Không nghĩ tới cô còn có bệnh sạch sẽ.” Bà cụ còn nói giỡn.

“Sao có thể chứ.” Thẩm Tiêu vừa đưa đũa cho bà ta vừa nói: “Khẩu vị của hai chúng ta không giống nhau, tôi ăn nhạt bà không ăn được, bà ăn mặn tôi cũng không chịu nổi, cho nên làm hai phần.”

“Sao cô biết biết tôi ăn mặn?”

“Cái này… trong rèn luyện cơ bản đầu bếp hàng ngày, phải đối đãi khác biệt đối với những vị khách khác nhau. Tuy rằng bà không muốn thừa nhận, nhưng người lớn tuổi vị giác thoái hóa không thể đảo ngược, chỉ có đồ ăn khẩu vị nặng mới có thể kích thích vị giác. Chỉ mong đêm nay phần canh này có thể khiến bà vừa lòng.” Thẩm Tiêu đẩy canh tới trước bà cụ nói.

Không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt sẽ nói ra những lý lẽ này, bà cụ cảm thấy có chút mới lạ, lại có hơi hoài niệm. Bà ta cúi đầu uống ngụm cạnh, hương vị tươi mặn nóng hổi quả thật có làm cho bà ta có xu hướng giải phóng sự thèm ăn.

“Không tệ.” Bà cụ gật đầu nói: “Xem ra cô vẫn có chút bản lĩnh. Ngoại trừ làm món này, cô còn biết món gì?”

Đối với loại này câu hỏi kiểu này, hơi không chú ý sẽ bị dụ nói ra. Thẩm Tiêu hỏi ngược lại: “Xem bà muốn ăn gì, nói ra có lẽ tôi có thể làm mà cũng không chắc.”

“Thịt kho tàu, cô biết không?” Bà cụ nói.

“Nếu ngay cả món ăn này còn không biết, vậy tôi có tư cách gì tự xưng là đầu bếp chứ.” Thẩm Tiêu nói.

“Rất tự tin.” Bà cụ nở nụ cười: “Thịt heo chỉ có những người của tầng trên mới có cơ hội ăn, cho dù như vậy, phần lớn người có cơ hội ăn được cũng không nhiều. Người nấu thịt kho tàu ngon, tôi cũng chỉ biết mấy người.”

“Loại chuyện này, tôi mồm mép nói ba hoa chích chòe đi nữa, cũng không bằng bà tự mình thử xem có thật không. Nhưng mà, bà nói nơi này là tầng dưới cùng, hẳn là không ăn được thịt heo nhỉ.” Thẩm Tiêu nói, lời này của cô thật ra cũng là thử.