Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 60: Cầu sinh sa mạc 21




“Đây là cái gì?” Vị khách có chiếc mũi nhạy cảm ở sảnh quán trọ ngửi thấy mùi thơm thì không khỏi động đậy cái mũi, hít hà trong không khí: “Thơm quá, ngọt quá, ngoài sau bếp đang nấu món gì ngon sao?”

Anh ta nói như vậy, những vị khách khác cũng xôn xao ngửi lấy ngửi để: “Là mùi hương của đường, bà chủ lật đổ hũ mật ong rồi hay là sao đây.”

Chủ quán trọ cũng ngửi thấy mùi hương này, ông ta không ngờ người phụ nữ tộc Hán đó lại có thể biến ra đường được, ông ta vừa xoa dịu thực khách vừa đi về phía phòng bếp sau nhà. Lúc ông ta vừa bước vào phòng bếp thì nhìn thấy trong nồi có một dải kẹo dài màu mật ong, điều này khiến tim ông ta đập loạn nhịp, bước chân càng thêm thận trọng: “Thành công rồi?”

Bà chủ đã ngậm một miếng nhỏ trong miệng, nở một nụ cười duyên dáng, sau đó trực tiếp ngắt một miếng nhỏ xuống và nhét vào miệng ông ta: “Ông nếm thử là biết ngay thôi.”

Ông chủ quán trọ đột nhiên bị nhét kẹo vào miệng, chỉ cảm giác thứ đồ trong miệng này dính răng khiếp, còn có chút khó nhai, nhưng vị ngọt tràn ngập là có thật. Ông ta nhìn Thẩm Tiêu, hệt như đang nhìn núi vàng: “Đầu óc của người Trung Nguyên đúng là lợi hại, cái này không khác mấy với sửa dở thành hay.”

Ông ta biết rõ giá trị của đường, thậm chí ông ta còn có thể khẳng định, dựa vào thứ đồ này, ông ta muốn tạo ra thêm phần sản nghiệp cũng không hề khó chút nào.

“Được rồi được rồi.” Bà chủ thấy bên ngoài phòng bếp có người đến, vội vàng đẩy chồng mình ra: “Ông đuổi những người đó đi đi, hai bọn tôi phải dọn dẹp một lát.”

Trong miệng còn nhai kẹo, ông chủ quán trọ vội vàng đi ra. Thẩm Tiêu thấy vậy, vung cánh tay nhức mỏi, thức mấy đêm trời, thành quả cũng xem như là xứng đáng. Bà chủ thấy cô mệt rồi, bảo cô mau về ngủ: “Cô không quen làm lụng vất vả như tôi, cô cũng đi ngủ đi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có lẽ bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ bận hơn nữa.”

Thẩm Tiêu biết bà chủ nói vậy là bà ta đã tìm được con đường tiêu thụ rồi, cô cũng không khách khí nữa, nói: “Vậy được, ở đây giao cho bà chủ, tôi đi ngủ trước đây.”

“Đi đi, đi đi.”

Thẩm Tiêu ra khỏi phòng bếp, thấy ông chủ quán trọ vẫn còn đang giải thích với những thực khách khác là đang làm bánh, nhưng mà làm cho nhà ăn, không định bán. Cô nghe vậy thì cười cười, vẫy tay với tiểu nhị ở một bên đang rất tò mò. Tiểu nhị vừa đi tới thì cô lấy miếng kẹo ra nhét nhanh vào miệng cậu ta, sau đó làm dấu tay im lặng với cậu ta, rồi xoay người đi lên lầu ngủ.

Cẩn thận nhấm nháp vị ngọt trong miệng, tiểu nhị cảm thấy ấm áp trong lòng, dường như cậu ta càng thêm yêu thích Trung Nguyên hơn rồi……

Thẩm Tiêu ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại là sáng ngày hôm sau. Bên ngoài mặt trời nắng nóng, cô vừa xuống lầu, bà chủ lập tức bưng thức ăn mà bà ta đặc biệt chuẩn bị cho cô ra và nói: “Mã đại ca rất hài lòng với kẹo mạch nha ngày hôm qua, ông ta tỏ ý bảo chúng ta làm nhiều thêm chút.”

“Mã đại ca?”

“Đúng, chính là người quản vùng ốc đảo này. Việc kinh doanh kẹo mạch nha này, không thông qua tay ông ta, e là không ra được.” Bà chủ nói.

Điều này Thẩm Tiêu có thể hiểu được, sở dĩ cô chọn hợp tác với bà chủ, vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là cô do cô đoán bà ta có quan hệ với các thế lực trong ốc đảo này, xem ra bây giờ cô đã đoán đúng rồi.”

“Thế khi nào chúng ta bắt đầu làm?” Thẩm Tiêu hỏi. Tối hôm qua lúc ngủ cô cũng cân nhắc một hồi, nếu như chỉ đơn thuần dùng vàng bạc trong thu nhập của mình để kiếm tích phân thì một hai lượng bạc khoảng 30 tích phân. Nhớ lại lúc ở trên hải đảo, vất vả nửa năm mới kiếm được 100 tích phân, nói không chừng ở đây sẽ kiếm nhanh hơn ở hải đảo.

“Bận rộn mới tốt, bận rộn chứng minh có tiền thu nhập. Nếu không bận rộn thì ngược lại tôi còn phát sầu đấy.” Thẩm Tiêu cười nói.

Ăn cơm xong, hai người phụ nữ lại bắt đầu làm việc. Lần này, bà chủ rất chú ý đến từng động tác của Thẩm Tiêu, thậm chí có chỗ nào chưa rõ sẽ chủ động hỏi cô. Thẩm Tiêu hoàn toàn không lo lắng bà ta sẽ học được, hai người dạy qua dạy lại, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Ba, bốn ngày sau, quán trọ lại được bao quanh bởi một mùi hương ngọt ngào, hơn nữa mùi hương này còn lưu lại đến mấy ngày sau. Một số người nhạy cảm hơn đã nhận ra điều gì đó, dồn dập đến quán trọ dò hỏi. Bên này bà chủ đã thương lượng với Mã đại ca từ sớm rồi, sẽ không tiết lộ nửa chữ.

Người ngoài không rõ tình hình, nhưng lại không giấu được mấy người Trương Huy Quang.