Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 438: Sống lại 16




Sự thật giống như Chử Đình nói, Thẩm Tiêu không nói việc này ra, quả thật là bởi vì lúc trước từng nợ Lưu Ngọc Minh một nhân tình rất lớn. Việc này một khi nói ra, sẽ hủy diệt đường sống nghề bếp của Lưu Ngọc Minh. Cho nên khi Lưu Ngọc Minh quỳ cầu xin cô, cô lựa chọn không lộ ra, nhưng giao tình mấy năm giữa cô và Lưu Ngọc Minh cũng theo đó hoàn toàn tan thành mây khói.

“Cuộc đời tôi chắc chắn sẽ không chỉ có một món ăn này.” Nói tới đây, Thẩm Tiêu lại phấn chấn: “Bị người ta ăn cắp một món mà thôi, nếu tôi có thể nghiên cứu ra món thứ nhất, vậy sẽ lại có món thứ hai món thứ ba. Năng lực là thứ không cướp đi được. Nói không chừng tương lai tôi còn có thể giống như sư phụ tôi, tạo ra một tác phẩm kinh điển trong ngành.”

Sự rộng rãi và ý chí chiến đấu sục sôi của Thẩm Tiêu đều dừng ở trong mắt Chử Đình.

Còn tưởng rằng cô sẽ bị chuyện xấu xa này mà cảm xúc quẩn quanh, không nghĩ tới chính cô không cần người khác giúp cũng đã xua đi khói mù.

Rất tốt.

“Người bạn trở mặt thành thù mới càng phải đề phòng.” Anh nhắc nhở nói.

“Tôi sẽ cảnh giác gấp bội gấp bội lại gấp bội.” Mỗi một nghề mỗi một nghiệp đều sẽ có cạnh tranh, có đôi khi cho dù bạn không làm gì cả, cũng sẽ không thể tránh khỏi trở thành cái gai của người khác, bảo vệ phía sau mình rất quan trọng: “Cảm ơn nhắc nhở của anh.”

Thẩm Tiêu biết, Chử Đình và cô ngay cả bạn bè không tính, hôm nay anh có thể vì việc này đặc biệt đợi đến nửa đêm khuyên răn cô, thật ra trong lòng cô rất biết ơn.

“Thẩm Tiêu cô ở đâu?” Lúc này trợ lý mở miệng nói, phía trước chính là ngã tư đường, biết địa chỉ, để anh ta xác định đường.

“Khu Cổ Việt đường Triển Vọng hoa viên Dương Quang.” Thẩm Tiêu trả lời.

“Đường này có hơi hẹp.” Trợ lý bắt đầu dò đường.

“Ừ, không mua nổi trong thành phố, chỉ có thể mua nhà không tốt một chút.” Thẩm Tiêu nói.

“Nhà cô tự mua à.” Trợ lý líu lưỡi: “Hâm mộ ghê.” Giống như anh ta, kiếm nhiều lắm nhưng tiêu cũng nhiều, đến nay chưa thể tích góp được gì.

“Nghề anh lương cao, cố gắng tích lũy là được.”

“Đúng rồi, lát nữa chúng ta thêm wechat đi. Không có cách liên hệ, không tiện.”

“Được.”

Hai người bọn họ trò chuyện cả đoạn đường, tuy rằng Chử Đình không mở miệng, nhưng không khí bên trong xe coi như hòa hợp.

Sau khoảng một tiếng, Thẩm Tiêu được đưa đến nơi an toàn.

Thời gian quá muộn, Thẩm Tiêu không mời bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, chỉ nói lần sau có cơ hội mời bọn họ ăn cơm.

Trong giao tiếp của người trưởng thành, có cơ hội lần sau cùng nhau ăn cơm cơ bản chính là lời khách sáo không biết tới bao giờ. Đây không phải Thẩm Tiêu keo kiệt, ngay cả bữa cơm cũng luyến tiếc, mà là cô cảm thấy Chử Đình chắc chắn không có thời gian lãng phí ở việc nhỏ như vậy.

Dù sao, Yến Kinh không phải trấn nhỏ, Chử Đình cũng không cần chỉ ăn một bát cơm của cô.

Lần này gặp được Chử Đình, đối với Thẩm Tiêu mà nói, chính là một gợn sóng nổi lên ngẫu nhiên trong ao ở trong cuộc sống, sau khi gợn sóng dần dần bình lặng, cô lại tiếp tục toàn tâm chui vào bận rộn không hồi kết.

Nơi làm việc chính là chiến trường, nguồn gốc áp lực của cô chính là mỗi một người đồng nghiệp xung quanh cô. Khi Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình sẽ làm cộng sự với Lưu Ngọc Minh một khoảng thời gian thật dài, một buổi sáng nọ cô đi làm, lại đột nhiên phát hiện Lưu Ngọc Minh bị sa thải mà không có điềm báo gì.

“Vì sao cô ta bị sa thải vậy?” Sự nghi hoặc của Thẩm Tiêu được đồng nghiệp hỏi ra miệng.

“Nghe nói là nhà hàng chúng ta có cổ đông chủ đầu tư mới, mà điều kiện cổ đông mới đưa ra là sa thải cô ta. Một mức đầu tư, một đầu bếp không có tiếng tăm gì, chọn như thế nào, rõ ràng rồi.” Đồng nghiệp biết nội tình lén tiếc hận nói: “Muốn trách chỉ có thể trách Lưu Ngọc Minh xui xẻo, đắc tội quý nhân.”

Nghe đến mấy cái này, không hiểu sao Thẩm Tiêu nghĩ tới Chử Đình.

Hẳn là… Sẽ không phải là anh đấy chứ…

Nhà hàng có cổ đông mới gia nhập, tất cả mọi người nghĩ rằng cổ đông mới có như thế nào đi nữa cũng tới nhìn xem. Nào biết liên tục qua nửa tháng, mặt của cổ đông mới cũng không lộ ra một lần.

Theo thời gian trôi qua, sự hiếu kỳ của mọi người với cổ đông mới cùng với Lưu Ngọc Minh bị sa thải nhạt dần, cuối cùng lại đến lặng yên không một tiếng động.

Khi Thẩm Tiêu dần quên đi chuyện này, một chiều nọ, cô đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý.

“Thẩm Tiêu cô tan tầm chưa?” Giọng nói của trợ lý có hơi sốt ruột.

“Mới tan làm, làm sao vậy?”