“Quán nhỏ ở nông thôn, không có ý thức phục vụ gì, ông chủ anh quen là tốt rồi.” Thẩm Tiêu vừa nói, vừa lấy ra từng món đồ ăn trong giỏ trúc . Chờ lên bốn món một canh xong, cô do dự một chút, vẫn lại lấy ra một cái bát nhỏ màu da trời.
Nhìn thấy cái bát nhỏ này, Chử Đình biết hôm nay có đồ ngon: “Sao do dự vậy?”
Nếu đã đem món này ra, Thẩm Tiêu sẽ không nhăn nhó nữa. Cô đặt bát nhỏ tới trước mặt Chử Đình, nói: “Anh nếm thử đi sẽ biết.”
Chử Đình nhíu mày, mở bát ra nhìn, thì thấy bên trong là một cuộn mì trộn.
Vậy mà là món chính.
Cầm lấy chiếc đũa, Chử Đình khều lên ăn một ngụm, vị cay nháy mắt tràn ngập cả khoang miệng anh. Mà vị của mì bị vị cay bao lấy rất trơn trượt không tệ, nhưng hương vị rất bình thường, không khó ăn, thậm chí có thể nói là ăn ngon, nhưng đây hiển nhiên không nên là trình độ của Thẩm Tiêu.
Nuốt xuống thứ đó vào miệng, Chử Đình xoa khóe miệng, nói: “Thế này là đang nghiên cứu món ăn mới hả?”
Thẩm Tiêu vẫn nhìn biểu cảm của Chử Đình: “Sao nói vậy?”
“Chỉ tiêu chuẩn vậy còn có thể cố ý đưa đến trước mặt trôi, dùng mông nghĩ cũng biết sau lưng có chuyện.” Chử Đình nói.
“Được rồi, mì này quả thật là món thử mới.” Thẩm Tiêu thừa nhận nói: “Sau khi nếm thử có đề xuất gì không?”
“Không có.” Chử Đình nói.
“Được rồi.” Thẩm Tiêu có chút thất vọng: “Anh ăn cơm trước đi, tôi trở về tiếp tục suy nghĩ.” Nói xong, cô đặt qua bên cạnh giỏ trúc, rời khỏi phòng trong.
Đi ra phòng trong, trợ lý tiễn cô một đường ra cửa.
Chờ hai người đi đến cổng lớn, trợ lý mới cảm thán nói với Thẩm tiêu: “Có đôi khi tôi thực bội phục cô, rất ít người nói chuyện trước mặt ông chủ tôi bằng giọng điệu kiểu đó.” Phần lớn mọi người kính sợ lại khiêm tốn.
“Tôi đâu muốn nhận gì từ chỗ anh ta, không muốn nên mới vậy. Hơn nữa ông chủ anh anh ta…” Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, nói: “Không phải người xấu.” Tuy rằng chỉ thích dùng tiền nói chuyện, có đôi khi không bận tâm cảm nhận của người khác, nhưng ít ra làm người còn có giới hạn cuối cùng.
“Ai, thật ra ông chủ tôi không phải sinh ra đã như vậy…”
“Ngừng lại!” Mắt thấy vẻ mặt trợ lý nhớ lại chuyện cũ mà kinh sợ, Thẩm Tiêu vội ngăn lại lời nói của anh ta: “Vì sao anh ta sẽ biến thành đức hạnh này, không liên quan đến tôi, tôi cũng không quá muốn nghe. Nhưng tôi cảm thấy, anh ta giàu có như vậy, đã may mắn hơn chín mươi chín phần trăm người trên trái đất. Mà bản thân chúng ta là người làm công, so với đi đồng tình cho một gã nhà giàu có giá trị con người mấy trăm triệu, không bằng giữ lại nước mắt cho người như chúng ta đến cuối cả cuộc đời có thể cũng không kiếm được bằng một số lẻ của anh ta.”
Trợ lý vốn đang có ý đồ khơi dậy sự đồng cảm của Thẩm Tiêu để Thẩm Tiêu đến nhà cũ nói chuyện nhiều hơn với mình và ông chủ: “…”
“Tôi đi đây.” Thẩm Tiêu phất tay, rồi nhà cũ.
…
Từ đó, Thẩm Tiêu hầu như vùi đầu vào trong phương pháp nấu ăn mới. Ở trong quá trình này, có hơi thay đổi một chút, cô đều sẽ nhân tiện đưa tới cho Chử Đình thử, sau đó nghe quan điểm của anh một chút.
Có thể là thấy Thẩm Tiêu dụng tâm như vậy, có đôi khi Chử Đình cũng sẽ bình luận vài câu.
Thời gian bất tri bất giác, khi hoa dành dành ở trong sân nhà cũ lụi tàn gần hết, lần đầu tiên Thẩm Tiêu tới nhà cũ không phải giờ cơm.
Lúc này Chử Đình đang họp qua video.
Xuyên qua lớp kính cửa sổ hình chữ thập, ở bên ngoài anh nhìn thấy Thẩm Tiêu mang theo hộp đồ ăn, lại thấy cô nhảy nhót, như là chờ mong cái gì. Nhìn người còn đang vẽ bánh nướng trong video, Chử Đình mở miệng cắt ngang đối phương liến thoắng mãi, sau đó lại tốn thời gian mấy câu nói kết thúc cuộc họp video trước.
“Để cô ấy vào.” Chử Đình nói với trợ lý.
Không bao lâu, Thẩm Tiêu đã tới, cô vừa tiến vào câu đầu tiên nói là: “Anh bận xong rồi?”
“Phải.”
“Bây giờ có rảnh không?”
“Có.”
“Vậy anh mau nếm thử cái này!” Thẩm Tiêu đặt hộp đồ ăn lên trên bàn: “Trợ lý Từ anh cũng có. Các anh mau thử đi!”
Nghe giọng điệu hưng phấn này của cô, Chử Đình đoán hẳn là công thức mới của cô có đột phá mới.
Nếm một miếng mì trộn cô mang tới, đũa trong tay Chử Đình dừng một chút, nhịn không được giương mắt nhìn Thẩm Tiêu.