Tân Nguyên Nương lắc đầu: “Chưa từng nghe nói qua.”
“Vậy vì sao cô sẽ bị Lâm Huyền Chi giết chết?” Thẩm Tiêu hỏi.
“Lâm Huyền Chi đó luôn mơ ước đồ của Triệu Đông. Sau khi tôi giết chết Triệu Đông, gã ta lập tức giết tôi.” Tân Nguyên Nương oán hận nói.
“…” Chử Đình và Thẩm Tiêu lại đối mặt: “Vừa rồi cô nói cô giết ai? Triệu Đông?”
“Đúng.” Tân Nguyên Nương vẫn được lưu giữ trong hồn châu, còn không biết hai người Thẩm Tiêu, Chử đã gặp mặt Triệu Đông: “Anh ta giống với các người, đều là người đến từ thế giới khác. Lúc trước năng lực mà anh ta phơi bày ra, người nhìn chằm chằm anh ta không chỉ có một mình tôi.”
“Chúng tôi đã biết.” Chử Đình lại hỏi Tân Nguyên Nương một vài chuyện khác, sau khi không có thêm nhiều manh mối hơn nữa, anh bảo Tân Nguyên Nương trở về hồn châu một lần nữa.
Nếu như Tân Nguyên Nương nói như vậy, Triệu Đông đã bị cô ta giết, vậy ‘Triệu Đông’ ở quán trọ lúc này là ai?
Triệu Đông nói có yêu quái cướp đồ của anh ta trở thành Đại Yêu, Tân Nguyên Nương lại nói người giết cô ta đoạt bảo chính là Lâm Huyền Chi, trong vụ này rốt cuộc lời nói của ai là thật, của ai là giả, hoặc là hai người đều thật, hai người đều giả?
“Tích phân thì không kiếm được, vòng luẩn quẩn ngược lại rất nhiều.” Thẩm Tiêu day trán. Từ lúc trước cô đã nhận thấy Triệu Đông cố ý dẫn đường bọn họ, nhưng không nghĩ tới ‘Triệu Đông’ này còn có thể không phải ‘Triệu Đông’.
“Trăm khoanh vẫn quanh một đốm.” Chử Đình cũng thấy rất rõ: “Dù là Triệu Đông và Tân Nguyên Nương nói là thật hay là giả, mục đích nhiệm vụ của trung tâm mua sắm cho tới bây giờ đều chỉ có một.” Giống với nhiệm vụ mà lúc trước anh nhận, để tất cả trở về quỹ đạo: “Dù là Lâm Huyền Chi cũng được, hay là Đại Yêu cũng thế, đi tới thì sẽ biết thôi.”
Đêm nay qua đi, ngày hôm sau nhìn thấy Triệu Đông, Thẩm Tiêu và Chử Đình vẫn dùng thái độ giống như lúc trước đối đãi anh ta.
Mà một bên khác, chuyện nhà họ Lâm đón dâu chậm chạp chưa tìm được tân nương thích hợp, đã ầm ĩ dư luận xôn xao.
Dựa ở bên cửa sổ lầu hai, Chử Đình nhìn thấy gia đinh của nhà họ Lâm ở phía dưới đi ngang qua, nói: “Tân nương vẫn chưa tìm thấy, sẽ không phải là cuối cùng rơi xuống trên người cô đấy chứ.”
Ở bên cạnh anh, Thẩm Tiêu nhìn thấy đám gia đinh đó đi vào quán trọ Vân Lai, mặt đen lại: “Đời người cứ như câu chuyện, dựa theo sự kịch tính của câu chuyện, nội dung vở kịch này tám chín phần mười chính là phát triển như vậy.”
Mà sự thật là, rượu trong ly hai người còn chưa uống hết, Triệu Đông đã chạy lên, thông báo cho hai người bọn họ: “Người họ Lâm tới, nói là nhìn trúng Thẩm Tiêu!”
Chậc, miệng quạ đen.
Khóe miệng Thẩm Tiêu giật giật: “Đi thôi, đi xuống nhìn xem.”
Ba người xuống lầu, tất cả mọi người trong quán trọ Vân Lai nhìn lại đây. Khác với những sắc mặt không giống nhau của những người khác, mười mấy gia đinh nhà họ Lâm đều đứng lên, chúc mừng với Thẩm Tiêu nói: “Chúc mừng cô Thẩm sắp trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Lâm chúng tôi.”
Thẩm Tiêu cười nhạo một tiếng: “Ngay cả mặt của Lâm Huyền Chi tôi còn chưa gặp qua, làm sao anh ta lại coi trọng tôi.”
“Có điều cô Thẩm đây còn chưa biết. Hiện tại cả huyện Vân Hòa ai chẳng biết sự tích cô dùng một kiếm chém rắn trắng chứ. Thiếu gia của chúng tôi nói, phụ nữ tầm thường không xứng với cậu ấy, chúng tôi càng nghĩ, phát hiện cả huyện Vân Hòa chỉ có cô xứng đôi nhất với thiếu gia của chúng tôi.” Tên gia đinh cầm đầu một lời một tiếng ‘Cô Thẩm’, nhưng vẻ mặt lại vẫn hết sức kiêu căng, giống như có thể được thiếu gia nhà mình nhìn trúng, là phúc của Thẩm Tiêu.
“Phải không, vậy nếu tôi không đồng ý thì sao.” Tuy rằng biết phải đi gặp Lâm Huyền Chi, nhưng Thẩm Tiêu cũng không thích lấy loại hình thức này tiến vào nhà họ Lâm: “Các người định làm sao bây giờ?”
Tươi cười trên mặt gia đinh không thay đổi: “Vậy chúng tôi đành phải dùng một ít biện pháp đặc biệt ‘mời’ cô qua đó.”
“Ồ?” Khi nói chuyện, trường kiếm trong tay Thẩm Tiêu xuất hiện, lợi kiếm ra khỏi vỏ, tên gia đinh cầm đầu thế mà mất đi ba ngón tay. Nhìn thấy vết máu chỗ mũi kiếm cổ, Thẩm Tiêu nói: “Các người còn muốn mời không?”
Đột nhiên ăn đau, trên mặt tên gia đinh cầm đầu của nhà họ Lâm hiện lên một vẻ dữ tợn, nhưng rất nhanh gã ta đã khắc chế cảm xúc này, dường như không có việc gì kéo xuống một mảnh vạt áo băng bó miệng vết thương: “Kiếm của cô Thẩm quả thực lợi hại. Nhưng nếu là quyết định mà nhà họ Lâm chúng tôi đưa ra, vậy không ai có thể từ chối. Cô Thẩm từ chối một canh giờ, vậy tôi sẽ bắt một người trong huyện này, từ chối hai canh giờ, vậy bắt hai người, phải xem cô Thẩm cô có thể từ chối tới khi nào.”
Nói xong, người nọ dùng ánh mắt với gia đinh khác ở phía sau, lập tức có người cầm kiếm ra ngoài quán trọ.