Hiện tại Chử Đình ngồi ở trước camera, nếu Từ Phàm rảnh rỗi, hẳn là sẽ nhìn thấy. Nhưng mà Chử Đình đợi gần mười phút, từ đầu đến cuối bên kia không hề có tiếng động.
“Anh ta hẳn là đang bận.” Chử Đình xoay tay tuyên bố nói: “Mọi người nên làm gì thì làm đi.”
“Được.” Thâm Tiêu ăn uống no nê mang theo Thiệu Triệt đến đối diện.
Nhìn bọn họ vừa đi vừa trao đổi kế tiếp làm cái gì ăn, Chử Đình ngồi xổm tại chỗ một hồi lâu, mới chậm chạp nằm úp sấp trở về trong ổ.
Từ Phàm mãi cho đến 11 giờ tối mới về đến nhà.
Khác với sự hoạt bát lúc bình thường của anh, lần này anh ta vừa về đã nằm úp sấp trên giường. Phòng ngủ đóng chặt, ba người Thẩm Tiêu bọn họ ba đứng ở ngoài cửa nghe tiếng khóc nức nở khe khẽ.
“Đây là làm sao vậy?” Thiệu Triệt luôn luôn nói nhiều cũng không tự chủ nhẹ giọng lại.
Thẩm Tiêu lắc đầu: “Hẳn là gặp chuyện gì rồi.”
Chử Đình nhìn thoáng qua bọn họ, xuyên qua giữa bọn họ, sau đó nhảy lên, mở cửa phòng ra.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Từ Phàm không khỏi ngẩng mặt từ trong chăn, sau đó anh ta chỉ thấy ba con thú cưng đang đi về phía anh ta, nhảy lên trên giường vây quanh anh ta.
Từ Phàm vốn đắm chìm trong thương tâm thấy chúng nó hiểu chuyện như vậy, nước mắt ngược lại càng thêm không khống chế được. Anh ta ôm ba con thú ở dưới cánh tay, khóc ròng nói: “Con trai, hôm nay ông ngoại con đã xảy ra chuyện.”
Trong lòng Thẩm Tiêu lộp bộp một cái, sẽ không phải là Dương Tử Minh bệnh nặng hơn đấy chứ.
“Các con nói xem trên thế giới này có thể có người như vậy, ngay cả bác sĩ cứu ông ấy đều bó tay.” Từ Phàm càng nghĩ càng đau lòng: “Cha hận cái tên ngốc đó, nhưng cha càng hận chính mình. Lúc trước ông ngoại con vẫn rất hy vọng cha có thể kế thừa y bát học y của ông ấy, thậm chí vì vậy ép buộc sửa nguyện vọng của cha. Khi đó bởi vì ông ấy cha rất ít khi về nhà, nhìn nước mắt của mẹ, trong lòng thề tuyệt đối sẽ không làm bác sĩ. Nhưng hiện tại tôi hối hận, thật sự hối hận. Con có biết khi cha nhìn thấy cả người ông ấy là máu cần người cứu giúp mà cha bất lực, cha khó chịu cỡ nào không? Nếu khi đó cha dựa theo chờ mong của ông ấy làm, hiện tại nói không chừng cha còn có thể làm chút gì đó vì ông ấy, mà không phải trở lại nơi này lén lau nước mắt.” Nói đến đây, anh ta đã nghẹn ngào nói không nên lời.
Thẩm Tiêu cũng liếc nhìn Chử Đình, trong lòng thở dài, lại là án giết bác sĩ.
Cô dùng đầu cọ mặt Từ Phàm, đây là an ủi duy nhất mà trước mắt cô có thể cho.
Sau khi Từ Phàm phát tiết một hồi, người dần dần bình tĩnh lại. Trong lúc đó anh ta lại đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó lại luôn ngồi ở đầu giường chờ đợi hừng đông.
Tới hừng đông, anh ta tìm được bà Phạm ở cửa đối diện, đưa chìa khóa trong nhà cho bà ấy, nhờ bà ấy giúp đỡ chiếu cố chó mèo trong nhà mình một chút, bản thân thì lại vội vàng ra cửa.
Anh ta đi rồi, Thẩm Tiêu dùng di động của bà Phạm tìm kiếm tin tức.
Rất nhanh, cô tìm được tin tức mới nhất của thành phố, bên trong đưa tin một vụ án giết bác sĩ.
Thời gian có lẽ xảy ra vào chiều ngày hôm qua, một bệnh viện có một người bệnh bởi vì bất mãn bác sĩ không kê thuốc cho anh ta, nghĩ rằng bệnh viện chính là vì vơ vét tiền, dùng dao hoa quả bên giường bệnh đâm bác sĩ chủ trị năm đao. Mãi cho đến trước khi tin tức đưa tin, vị bác sĩ chủ trị đó còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Thẩm Tiêu nhìn xuống, vị bác sĩ đó họ Từ.
Đó là thế giới kiểu gì vậy.
Có người sẽ vì người già cơ khổ sống cải thiện một chút, thay đổi một vài quy tắc, mà có người lại sẽ bởi vì suy đoán của mình, đi sát hại một vị bác sĩ.
“Vị bác sĩ Từ này tôi từng gặp.” Bà Phạm cũng nhìn thấy tin tức này, thật kỳ lạ, trước kia bà ấy còn từng gặp vị bác sĩ này: “Có lần tôi đi chung thang máy với ông ấy, ông ấy nhìn thấy tình huống của con gái tôi, còn giới thiệu bác sĩ chuyên môn cho tôi.” Tuy rằng sau đó con gái trông cơ bản không có khả năng trị liệu gì, trong lòng bà ấy lại vẫn rất rất nhận tấm lòng của ông ấy. Không nghĩ tới lại nhìn thấy tin tức của ông ấy, vậy mà là loại tin tức này.
Thẩm Tiêu không nghĩ tới bọn họ từng cùng xuất hiện, cô nghĩ một hồi, cầm điện thoại viết nói: “Chúng ta đi xem ông ta đi.”
Ít nhất, người tốt không nên có kết cục này.