Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 29: Cầu Sinh Hoang Đảo 29




Từ sau khi mỗi đêm khuya hàng ngày bắt đầu kể chuyện, đám người Thẩm Tiêu dần dần có sự thay đổi, mỗi người bọn họ bắt đầu tìm kiếm chuyện cho mình làm, nghiên cứu bẫy rập, chuẩn bị “ao” nuôi cá ở khu đá ngầm, thậm chí còn có người định dùng vỏ ốc biển xuyên thành rèm, đặt trong sơn động để trang trí.

“Ốc biển vẫn hơi ít.” Chưng cất xong phần nước hôm nay, lại nhặt không ít củi lửa về, phát hiện không còn chuyện để làm, Phương Phương nhìn số ốc biển còn thừa không nhiều, bèn cảm thán.

Trong khoảng thời gian này, mọi người thường xuyên ăn được ốc biển, nhưng gom lại vỏ ốc biển tính toán đâu ra đấy, muốn xuyên thành rèm vẫn là chưa đủ.

“Hay là thử dùng vỏ sò xem?” Thẩm Tiêu đang ướp muối lên cá nghe thấy vậy bèn đề nghị, trên bờ biển thường xuyên có vỏ sò bị sóng biển xô đến, đều là thứ có màu sắc, dùng vỏ sò quả thực không tệ.

“Cũng được.” Dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm, cho dù là ốc biển hay vỏ sò, chỉ cần là thứ có thể khiến cô ta giết thời gian là được.

Thấy Phương Phương đi nhặt vỏ sò, Thẩm Tiêu cười, bôi xong cá lại phơi dưới nắng mặt trời, sau đó bắt đầu xử lý cá tươi.

Bởi vì lưới đánh cá nhiều, hiện tại xác suất bọn họ bắt được cá cũng cao hơn trước kia rất nhiều, bình thường là cách hai, ba ngày sẽ bắt được cá, lúc may mắn có ngày bắn được ba, bốn con.

Lần thứ ba bắt được cá, Thẩm Tiêu giữ lời hứa làm cá nướng cho mọi người.

Về sau bắt được nhiều cá hơn, cô làm cá chưng, cá ăn mày đều làm hết, khiến cho mọi người dần dần không còn hứng thú với ăn, lúc này mới bỏ qua.

Xử lý xong cá, Thẩm Tiêu lại đi đến vườn rau xanh bên cạnh, hiện tại bên trong vườn rau xanh không chỉ có hành và khoai môn, còn có thêm những loại rau dại khác. Hiện tại Thẩm Tiêu rất chờ mong chim chóc mang nhiều hạt giống từ bên ngoài về, đến lúc đó nói không chừng còn có thể ăn được những thứ khác.

Chờ đến khi cô thu dọn vườn rau xong, Thẩm Tiêu đang định đi đến bên bếp lò cất nước đã chưng, trong lúc vô tình liếc thấy mặt biển phía trước là một mảnh âm u.

Dạng mây này nhìn qua thì giống như có gió to sắp kéo đến.



Quả nhiên trên đảo nhanh chóng có gió thổi lên, sắc trời dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trở nên âm trầm.

Biến hóa lần này khiến cho mọi người nhanh chóng phát giác, Dương Hoằng đang thả lưới ở bờ biển trực tiếp chạy về. “Có phải bão sắp đến?”

Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy chính là vì chờ báo đến, tư nguyên trên đảo quá mức thiếu thốn, chỉ có khi bão đến bọn họ mới có hi vọng rơi khỏi nơi này.

“Tính toán thời gian cũng không xê dịch mấy.” Trong lòng Thẩm Tiêu thấp thỏm bất an lại chờ mong.

Hơn một tháng qua, bọn họ ngẫu nhiên cũng nhặt được một số thứ tốt trên bờ cát, may mắn như Phương Phương và Phương Minh Tuyết đã nhặt được ngọc trai đổi lấy tích phân, nhưng vận may cô không tốt, chưa tìm được gì, cơn bão này chính là hi vọng của cô.

Trong lúc đang nói chuyện, mây đen đã kéo đến…

Mắt thấy cơn bão càng lúc càng đến gần, Thẩm Tiêu vội vã mang toàn bộ cá muối và rau khô ở dưới lều tránh mưa vào trong nhà. Bão rất lớn, từ mấy năm trước, cứ đến mùa hè hằng năm, bão đổ bộ vào đất liền sẽ gây ra tổn thất không nhỏ, dù hiện giờ đang ở trên biển, nhưng Thẩm Thiên có cảm giác sẽ mưa không nhỏ, để mấy thứ này ở ngoài thì chắc chắn là để chúng trôi theo dòng nước.

Nhưng cùng với sự đến gần của cơn bão, Thẩm Tiêu mới phát hiện sự chuẩn bị trước đó của bọn họ là không đủ - cơn bão này còn hung mãnh hơn trong trí tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Đám Thẩm Tiểu vừa dọn xong đồ dưới lều tránh mưa, sức gió đột nhiên lớn hơn, cỏ khô bọn họ phơi bên cạnh bị gió thổi tung lên.

Đống cỏ khô này là để dùng cho buổi tối đi ngủ, dĩ nhiên đám Thẩm Tiêu không thể cứ trơ mắt nhìn chúng bị thổi bay đi được, ai nấy đều ráng hốt đồ vào sơn động, lúc này một cành cây bị gió quật gãy, ngã về phía người yếu ớt nhất là Phương Phương. Cũng may là Thẩm Tiêu đứng bên cạnh kéo Phương Phương một cái, cô ta mới chỉ bị đập phải vào mu bàn tay.

“Sao gió lại lớn thế chứ?” Phương Phương vừa đau đến mức vẫy tay vừa hoảng hốt nói, Thẩm Tiêu xoay người muốn nhìn biển lại thì thấy lều tránh mưa trước đó dựng lên bị gió quật một cái, một tiếng “soạt” vang lên, nhành trúc cố định lều trực tiếp bị bật tung.