“Hi vọng là vậy.” Thẩm Tiêu lại hỏi thăm Chử Đình về tình hình bên ngoài: “Anh có biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì không?”
“Tình hình không được tốt.” Chử Đình nói những gì mình biết cho Thẩm Tiêu nghe: “Bộ đội bên ngoài đã phong tỏa thành, lúc nãy chắc cô cũng cảm nhận được rồi, đại bộ đội đã tiến vào, tiếp theo ở đây sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng. Tối nay chúng ta buộc phải rời khỏi đây.”
“Tại sao?” Mặc dù căn hầm nhỏ, nhưng ở đây ít nhất là nơi có thể ẩn nấp.
Chử Đình: “Trời sắp mưa rồi.”
Nếu như thời tiết tươi đẹp thì căn hầm cũng không phải không thể ẩn thân được. Nhưng bây giờ ngoài trời âm u, không biết khi nào cơn mưa sẽ ập đến.
“Bây giờ là mùa thu.” Chử Đình bổ sung.
Anh không cần nói hết, Thẩm Tiêu cũng hiểu ý của anh.
Mùa thu nhiệt độ xuống thấp, cứ có một trận mưa mùa thu là có một trận rét lạnh, nước mưa nhỏ xuống căn hầm, họ ở đây sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh. Bị bệnh không phát ra tiếng thì không sao, nhưng một khi ho khan, chẳng phải là nói cho mọi người đi ngang qua rằng có người trong căn hầm này sao?
Thẩm Tiêu biết tính nặng nhẹ của sự việc: “Khi nào chúng ta đi?”
“Đợi trời tối.” Chử Đình nói.
“Được.” Có Chử Đình ở bên, Thẩm Tiêu bắt đầu quỳ xuống mò tìm khoai tây dưới đất. Trên người cô có túi, những thức ăn này có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.
Hai người ở trong căn hầm đợi đến khi màn đêm buông xuống, họ nhìn ánh lửa bên ngoài sáng lên rồi lại tối, mãi cho đến khi mọi tiếng động đều im lặng, Chử Đình mới chui ra khỏi căn hầm, anh đứng trên căn hầm và kéo Thẩm Tiêu lên. Hai người một người trước một người sau, lần dò trong bóng đêm đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, ban đầu trời mưa còn nhỏ. Chử Đình thấy binh sĩ đang đi tuần tra ở phía trước, anh kéo Thẩm Tiêu vào một hẻm tối. Đợi các binh sĩ đi qua, Chử Đình vẫn chưa vội đi ngay, mà đợi đến khi mưa lớn hơn chút, anh mới dẫn Thẩm Tiêu đi men theo góc tường của góc nhà đổ nát.
Có thể vì trời mưa mà binh sĩ tuần tra trên đường gần như không thấy họ. Thẩm Tiêu và Chử Đình đến một khu vực đổ nát một cách thuận lợi dưới bóng đêm đen.
“Cởi giày.” Chử Đình nói. Con đường bên dưới lầy lội vì mưa, đế giày của họ ít nhiều cũng dính bùn. Dấu chân bên ngoài bị mưa cuốn trôi và mờ đi, thậm chí biến mất, nhưng dấu chân để lại trên bậc thang bên trong thì không.
Thẩm Tiêu làm theo lời Chử Đình.
Hai người mang tất dò tìm đường lên lầu, tạm thời ẩn nấp trong góc tường. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Chử Đình mới dẫn Thẩm Tiêu tiếp tục đi lên.
Trời sáng rồi Thẩm Tiêu mới nhìn rõ nơi mà họ đang ở là nơi nào – Đây cũng là khu dân cư bị ném bom thành đống đổ nát, chỉ là ở đây không thảm như trong khu phố trung tâm, gần như bị san bằng thành mặt đất.
Những ngôi nhà ở đây là nhà liên kế, mỗi căn cao năm, sáu tầng. Sau khi bị đánh bom, một số ngôi nhà bị đổ sập, trong khi những ngôi nhà khác đứng hiên ngang, chỉ là ngôi nhà bị nổ làm đôi.
Nơi mà Chử Đình dẫn Thẩm Tiêu đến là trong một tòa nhà mới bị đánh bom một nửa, đồ đạc bên trong gần như đã bị phá hủy, may mà vẫn còn vài bậc thang, bọn họ vẫn có thể đi lên.
Bọn họ lên đến tầng thứ tứ, cầu thang đi lên đã bị hỏng và họ không thể đi lên được. Chử Đình dẫn Thẩm Tiêu vào căn phòng bên cạnh.
Căn phòng này vẫn còn nguyên vẹn, có một cái giường trong đó, cái chăn bông trên đó đã biến mất, và những thứ nằm rải rác trên mặt đất. Thẩm Tiêu tưởng rằng điểm đến mà Chử Đình muốn dẫn cô tới chính là căn phòng này, nhưng ai ngờ Chử Đình lại nhảy ra cửa sổ bên cạnh.
Bên ngoài vẫn còn chỗ?
Thẩm Tiêu kinh ngạc thò đầu ra xem, thì thấy bên ngoài cửa sổ vậy mà lại có nơi đặt chân thật, là mái hiên chòi để tránh mưa bên dưới. Cô nhìn thấy Chử Đình giẫm lên mái hiên nhô ra, sau đó bò qua cửa sổ đối diện cách đó một bước.