Thẩm Tiêu phải mất gần một ngày mới khoét được một khe lõm dưới đáy hầm, cô tự mình thử một lúc, phần thân trên có thể chui vào, nhưng nửa thân sau nơi đặt chân cần phải đào thêm một chút nữa.
Một lần nữa màn đêm lại buông xuống, tối nay Thẩm Tiêu đã nhìn thấy ánh lửa.
Ánh lửa đó nhấp nhô, chắc là ở gần đây. Thẩm Tiêu thò đầu ra khỏi hầm, qua những khe nứt trong đống đổ nát, cô thấy căn nhà bên kia đường đang bốc cháy dữ dội, vẫn có những bóng người đang chạy trong đám cháy.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Tiêu đã không thể kìm được nhìn lại.
Trong màn đêm tĩnh mịch, một tiếng thét bất lực vang lên. Cảnh tượng bị thiêu cháy thành hỏa nhân cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Thẩm Tiêu, thần kinh tê dại của cô lại bị khuấy động. Cô muốn giúp đỡ, nhưng cô biết mình không thể làm gì được.
“Đùng” một tiếng, tiếng súng khiến màn đêm quay lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết, những người trong bóng tối thì run rẩy với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của họ.
Lại một đêm không ngủ đợi đến khi trời sáng.
Khi bên ngoài có chút ánh sáng, Thẩm Tiêu ra khỏi hầm. Cô muốn xem thử trong nhà này có nước không, nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy vòi nước bị hỏng.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cong người, dựa sát tưởng đi ra khỏi đống đổ nát.
Bên ngoài đống đổ nát là đường phố, Thẩm Tiêu không dám ló mặt ra, cô phải quay lại nhặt một chiếc gương vỡ, dùng gương đi trước thăm dò đường đi, sau khi xác định đường không có người, cô tiếp tục cong người dựa sát tường mà đi.
Căn nhà bên cạnh đã bị san bằng, Thẩm Tiêu đi về phía trước, cô đột nhiên nhìn thấy một cái xác cháy đen nằm ở con đường phía trước.
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Thẩm Tiêu vô thức muốn vòng qua, nhưng có một ngôi nhà khá hoàn chỉnh nằm đối diện với cái xác cháy xém.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn tiếp tục đi về phía đó, cố gắng không để bản thân nhìn xác chết đó. Thế nhưng lúc đi qua cái xác cháy xém đó, Thẩm Tiêu vẫn không kìm được quay đầu lại - Cô nhìn thấy một khuôn mặt và không thể nhận ra đó là ai, thi thể vẫn chưa bị thiêu rụi. Cơ bản cô có thể nhìn ra được người chết là một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Thẩm Tiêu vẫn chưa kịp phẫn nộ cho cái chết của đứa trẻ, thì đột nhiên cô nhìn thấy một hàng người mặc đồng phục chạy qua trước mặt. Cô vội vàng nép vào bụi cây bên cạnh, lồm cồm bò sang nhà bên cạnh. Cửa sổ của ngôi nhà đã bị phá hủy, khi Thẩm Tiêu tới góc tường, cô trèo qua cửa sổ đi vào.
Ngôi nhà đã bị đột kích và đồ đạc bên trong đã bị lục tung khắp nơi. Đồ có giá trị hơn một chút, có thể mang đi được thì đều bị mang đi hết, đồ không mang đi được thì bị đập phá ngay tại chỗ. Thẩm Tiêu cố hết sức đi dựa vào tường và cô đã nhìn thấy phòng bếp.
Đúng lúc cô đang hết sức vui mừng tiến vào phòng bếp thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Âm thanh này khiến cô rùng mình, cô vội vàng lui ra sau cửa bếp, đồng thời nhặt một cây lăn bột lên.
Sau tiếng mở cửa đó thì bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Thẩm Tiêu nín thở, nếu không phải sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối khi có người đi qua bên ngoài, cô khó mà nhận ra có người đi vào. Trong lòng cô đoán chắc những người này cũng vào tìm vật dụng hay nơi trú ẩn giống như cô, nếu là lũ quỷ kia, chúng sẽ không bao giờ đi lại cẩn thận và không gây ra tiếng động nào như thế này.
May mà người đó không vào phòng bếp, sau khi anh ta đi được một đoạn thì Thẩm Tiêu không thấy động tĩnh gì nữa.
Không biết đối phương rốt cuộc là nấp chỗ nào đó hay là đi lên lầu rồi, Thẩm Tiêu tranh thủ thời gian tìm nước.
Thẩm Tiêu vặn vòi nước trong bếp, điều khiến cô cảm thấy tuyệt vọng là không có một giọt nước nào chảy ra. Cô chỉ có thể kiểm tra xem có vật dụng chứa nước nào khác trong bếp không, chẳng hạn như bồn nước, và trong lần tìm kiếm cuối cùng, cô chỉ tìm thấy một cái ấm đun nước.
Thẩm Tiêu lắc lắc ấm đun nước, bên trong trống rỗng. Cô liếm liếm môi, chỉ có thể tạm thời mang ấm đun nước theo.
Lúc này trời đã dần dần sáng sủa hơn.
Thẩm Tiêu biết mình nên về căn hầm lại rồi.
Cô cảnh giác mở cửa phòng bếp, muốn từ từ men theo con đường lúc nãy để về. Nhưng cô vừa ra khỏi cửa sổ thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ầm vang của máy bay.
Tiếp theo là tiếng nổ đạn pháo rơi xuống đất.
Thẩm Tiêu có chút tuyệt vọng, một đợt ném bom mới lại bắt đầu rồi.