Nhưng mà hôm nay anh ta đợi ở lầu một cả buổi sáng nhưng chỉ nhận lại được một tin tức khiến anh ta cười không nổi, đó là cô Thẩm kia vào Trân Bảo Các đối diện.
Trân Bảo Các? Tại sao lại muốn đi Trân Bảo Các?
Người họ Thẩm này hiện đang sống ở nơi mà hội trưởng bọn họ sắp xếp, giờ lại muốn hướng khuỷu tay ra ngoài?
Chủ quản cười lạnh cho người sang tiệm đối diện để dò la tin tức, xem Thẩm Tiêu mua những gì.
Nửa giờ sau, tùy tùng trở lại cho hắn ta câu trả lời: "Cô Thẩm mua một nghìn đóa hoa Phong Ngân, một nghìn năm trăm cỏ Nguyệt Ảnh, ba nghìn cân Thanh Kim Tinh, yêu thú xích hồ, bạch hổ. Ngoại trừ những thứ đó thì cô Thẩm còn mua những thứ khác nữa, trên dưới Trân Bảo Các đều đang bận cả lên, nghe nói ông chủ của Trân Bảo Các cũng bị làm cho kinh động, hiện đang dẫn cô Thẩm lên lầu uống trà."
Chủ quản nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Đúng là mắt nhìn nông cạn, chỉ chút ít vậy thôi mà cũng kinh động đến à?"
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Những món đó đối với toàn bộ thương hội vạn bảo mà nói thì không phải là quá lớn, nhưng nếu chỉ tính riêng lầu một thì chính là một phen giao dịch rất lớn, ít nhất anh ta có thể bòn rút một mớ tiền.
Trong Trân Bảo Các đối diện, Thẩm Tiêu không biết tình hình bên này của thương hội vạn bảo, lúc này đích xác là cô đang được ông chủ Trân Bảo Các tiếp đãi.
Nhưng ông chủ của Trân Bảo Các đến không phải vì bị sức mua của Thẩm Tiêu kinh động, mà là Trân Bảo Các chiếm được tin tức của thánh thú Tiên Tuyền,vừa hay tin Thẩm Tiêu đến đay nên tiện thể sang thông báo một tiếng. Ngoài ra, ông ta cũng muốn xem xem người đoạt quyền được của Lý Vạn Thông sẽ có dáng dấp như thế nào.
Người khác không biết nhưng ông ta lại biết rất rõ Lý Vạn Thông của trước kia phát đạt như thế nào. Lúc trước nếu không có Chữ Đình, Lý Vạn Thông có là gì. Nhưng cũng may Chữ Đình đã rời đi, nếu không Vương Đô này làm gì còn chỗ đứng cho Trân Bảo Các của bọn họ.
"Thánh thú Tiên Tuyền?" Thẩm Tiêu nhớ đây là loài bảo vật đầu tiên trong Diệu Thanh Đan, không ngờ nhanh vậy đã có tin tức.
"Đúng vậy." Ông chủ Trân bảo các nhìn người phụ nữ trước mặt, cười: "Người ủy thác yêu cầu tôi mang thánh thú Tiên Tuyền này đi đấu giá, đến lúc đó cô Thẩm có thể đến góp vui." Ông ta nói xong còn đưa cho Thẩm Tiêu một lệnh bài: "Có cái này, ba ngày sau cô tới sẽ có người đón tiếp cô."
Chuyện tốt gì đó mà tổ chức ngay vào ba ngày sau, xem ra hẳn là sự ủy thác lâm thời, hơn nữa đối phương còn nóng lòng ra tay, cho nên mới gấp gáp như vậy. Trên khía cạnh nào đó, áp lực cạnh tranh giá cả sẽ giảm đi nhiều. Dù sao trong khoảng thời gian ba ngày có thể loại bỏ đi được một nhóm tuyển thủ có năng lực, chẳng hạn như những người không nhận được tin tức, cho dù có hay tin thì cũng chuẩn bị không kịp.
"Được." Không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn này, Thẩm Tiêu vui vẻ đồng ý.
Để đủ vốn liếng cho buổi đấu giá, Thẩm Tiêu quyết định ảnh chỉ tạm thời thanh toán tiền đặt cọc cho đợt hàng này tại Trân Bảo Các, phần còn lại sẽ được trả cùng với số hàng hóa còn lại.
Trân Bảo Các cũng khá hào sản, dường như không sợ cô quỵt đơn, cũng đồng ý yêu cầu chỉ trả tiền đặt cọc của cô.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Tiêu tiếp tục mua đi bán lại để kiếm tích phân, gần như đã tích lũy được khoảng 500.000, hội đấu giá của Trân Bảo Các cuối cùng cũng đến.
Cùng lúc đó đó câu chuyện về thánh thú Tiên Tuyền cũng đã đã được lưu truyền lan rộng trên thị trường, hôm nay khi bắt đầu hội đấu giá, trước cửa Trân Bảo Các đã chật ních các vị khách quý.
So với những người có danh vọng và bối cảnh trong thời không này thì Thẩm Tiêu chính là một phiên bản không có bối cảnh. Không ai phát hiện ra sự xuất hiện của cô, Nhưng cô lại thấy được đám người Lý Vạn Thông, đương nhiên chỗ ngồi của Lý Vạn Thông cũng không phải tốt cho lắm, ông ta chỉ ngồi ngốc ở lầu một hội đấu giá. Mà các khách quý ở lầu hai lầu ba người bình thường sẽ không được thấy, điều này cho thấy địa vị khác nhau giữa bọn họ.
Trân Bảo Các dường như muốn mượn cơ hội lần này để tạo tiếng vang lớn, trong toàn bộ buổi đấu giá có tổng cộng đến 99 loại vật phẩm, mỗi vật phẩm đều rất hiếm. Đáng tiếc, phần lớn Thẩm Tiêu đều không cảm thấy có hứng thú, mà dù có hứng thú cũng không phải muốn là được.