Lý Vạn Thông cầm lấy xem, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Ông ta vô thức nhìn Cầm Minh ở bên cạnh, sau đó lộ vẻ mặt khó xử nói với Thẩm Tiêu: “Thánh thú tiên tuyền, phật diệp xích liên……Trong danh sách này toàn là những linh vật thiên địa mà người thường hiếm khi nhìn thấy được, cho dù tôi khuynh gia bại sản cũng không thể thu thập đủ. Nếu như Thẩm cô nương chỉ cần một hai thứ, tôi nghiến răng có thể thu thập đủ, nhưng nhiều loại như vậy, hãy thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm.”
Đây mới đúng là thái độ bình thường. Nếu như ông ta muốn bao hết thì Thẩm Tiêu mới cảm thấy bất thường đấy.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà bề ngoài Thẩm Tiêu vẫn nói: “Tiền bối hiểu lầm rồi. Giá trị của những thứ này, cho dù tôi mới xuống núi không lâu cũng biết nó không tầm thường. Những thứ này, tiền bối chỉ cần nghe ngóng giúp tôi tung tích là được. Ngoài ra, có thể một số người có nhưng vẫn chưa dùng, ngược về mười mấy năm trước, nếu như có dấu vết của những dược liệu quý hiếm này thì nhờ tiền bối tìm kiếm thông tin giúp tôi. Mặc dù tôi có quan hệ tốt với Chử……tiền bối Chử, nhưng cũng không thể nào ăn hời của tiền bối được.” Nói xong, Thẩm Tiêu lấy tráp ngọc trắng mà lúc trước Cầm Minh đưa cho cô ra và đặt trước mặt Lý Vạn Thông, bên trong là linh thạch cực phẩm mà cô mới bỏ mười nghìn tích phân để mua.
Linh thạch trong thế giới này cũng là đồng tiền mạnh, nhưng linh thạch có chứa linh khí thì lại rất ít. Linh thạch cực phẩm, thứ đồ này rất hiếm có, một viên linh thạch cực phẩm to bằng nắm tay, cơ bản chỉ có một vài thế gia vọng tộc mới có sưu tầm.
Thẩm Tiêu biết đạo lý luyến tiếc trẻ con thì không bắt được sói, cô muốn nhờ Lý Vạn Thông giúp đỡ làm việc, nhất định phải cho người ta miếng ngọt.
Lý Vạn Thông thấy cô biết điều như vậy, ấn tượng đối với cô cũng tốt hơn một chút. Đợi sau khi mở tráp ngọc trắng ra, sắc mặt anh ta bất giác thay đổi, thần sắc cũng trịnh trọng hơn lúc nãy.
“Đồ này có chút quý giá rồi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng ông ta không hề đẩy tráp ngọc trắng về lại.
“Nhờ tiền bối bôn ba khắp nơi cho vãn bối, điều này cũng là điều tôi nên làm.” Thẩm Tiêu cười nói: “Trưởng bối trong tộc cần gấp những dược liệu này, đến lúc đó vẫn mong tiền bối Lý giúp đỡ. Cho dù được bao nhiêu thứ, vãn bối cũng sẽ có quà đáp lễ.”
Nói tóm gọn, dùng tiền đập. Ông giúp tôi càng nhiều thì đến lúc đó tiền thù lao sẽ càng nhiều.
Lý Vạn Thông nhận lấy tráp ngọc trắng: “Thế này thì tôi chỉ có thể làm hết sức. Những thứ này đều là sự tồn tại có thể nhìn thấy nhưng không thể có được, người bình thường cả đời có thể nhìn thấy một thứ thì đã may mắn rồi, muốn thu thập đủ thì khó. Tốt nhất là Thẩm cô nương nên có chuẩn bị tâm lý.”
Thẩm Tiêu khẽ cười: “Phiền tiền bối Lý rồi.”
Lý Vạn Thông lại hàn huyên với cô vài câu, sau đó thăm dò thử tộc người mà cô nói là ai, cuối cùng cũng không hỏi ra được gì, ông ta chỉ có thể cáo từ về phủ.
Vốn dĩ Thẩm Tiêu muốn đến nhà họ Lý hỏi thăm, nhưng bây giờ Lý Vạn Thông đã tự đích thân đi một chuyến, thế thì đương nhiên Thẩm Tiêu đã bớt đi không ít phiền phức.
Nhưng mà thái độ này của Lý Vạn Thông……
Cô nghĩ một hồi, rồi tìm Chử Đình nói: “Lý Vạn Thông này là người như thế nào?”
Chử Đình bên kia vừa mới đẩy Lý Vạn Thông lên vị trí gia chủ nhà họ Lý, thấy Thẩm Tiêu hỏi như vậy, anh nói: “Một người làm ăn cũng xem như có đầu óc.”
Không nói Lý Vạn Thông là người tốt hay người xấu, chỉ nói việc làm ăn của ông ta.
Thẩm Tiêu bỗng chốc hiểu ra: “Tôi vừa đến Vương Đô, sau khi tôi gửi bái thiếp thì ông ta đích thân đến tìm tôi rồi.”
“Một người mất tích mười mấy năm như tôi, chắc sẽ không có mặt mày lớn như vậy.” Chử Đình nói. “Tình với nghĩa, những thứ này đối với nhiều người mà nói, cảm động nhất thời rồi biến mất, còn về ghi nhớ trong tim cái gì đấy thì nói tiền còn thực tế hơn.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Thẩm Tiêu nói.
Lý Vạn Thông chỉ nhìn qua con dấu riêng, đã bày tỏ nói sẽ làm một chuyện cho cô một cách vô điều kiện. Sự đồng ý này cũng quá dễ dàng rồi. Nếu đổi lại là cô, cho dù có Cầm Minh ở đó, cũng phải kiểm tra kĩ càng tính thật giả của thân phận người đến, sau đó cấn nhắc nói chuyện. Hơn nữa, một người kinh doanh cửa hàng lớn như ông ta, chắc là người rất bận rộn, làm gì chỉ vì cô nói cô cầm tín vật của Chử Đình đến mà lập tức đến gặp ngay như thế được.
Ánh mắt hướng sang Cầm Minh ở bên đang cúi đầu, Thẩm Tiêu có chút bất lực: “Cậu uy hiếp ông ta rồi?”
Mắt Cầm Minh chuyển động: “Ông ta xé thư.”
Bởi vì ông ta xé thư, thậm chí gặp cũng không muốn gặp cô, cho nên anh ta trực tiếp dùng bạo lực đưa người đến?
Thẩm Tiêu gật đầu: “Làm rất tốt.”