Một chàng trai mặc đồ trắng và có mái tóc bạc. Khuôn mặt trẻ trung, điển trai, biểu cảm lãnh đạm. Sau lưng anh ta có đeo một cây đàn, lúc này anh ta đang nhìn lên đỉnh của tháp trắng.
Chàng trai thật khôi ngô.
Thẩm Tiêu nghĩ thầm, người thì vòng qua một bên. Người như thế, vừa nhìn là biết lai lịch bất phàm. Cô là người đi đường ở thế giới này, vẫn phải cố gắng đừng dính líu với những người như thế này thì tốt hơn.
Thế nhưng cô vừa đi được một bước thì phát hiện đường phố xung quanh bỗng nhiên trống vắng. Cô phóng mắt nhìn ra xa, vậy mà xung quanh chỉ có cô với người đàn ông tóc trắng đó.
Thẩm Tiêu bất giác quay đầu lại nhìn chàng trai. “Các hạ thế này là có ý gì?” Cô nở một nụ cười, cô không muốn gây chuyện, nhưng không đồng nghĩa là sợ phiền phức.
Thế nhưng chàng trai không gây hấn như trong dự đoán của cô, mà nhìn về phía cô với khuôn mặt lãnh đạm và nói: “Vãn bối Cầm Minh, diện kiến tiền bối.”
Vãn bối?
Thẩm Tiêu vẫn cảnh giác: “Các hạ nhận nhầm người rồi.” Cô mới đến thời không này, không quen biết ai cả, chứ đừng nói đến vãn bối cái gì, trừ phi……
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu cô rồi biến mất, cô thấy chàng trai áo trắng trước mặt đưa cho cô một tráp ngọc trắng và nói: “Không nhận nhầm. Đây là vật là gia sư mệnh cho tôi chuyển giao, hôm nay đã có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Tiêu lập tức nhận lấy: “Sư phụ của cậu là ai?” Cô ở trong thời không này, nếu nhất thiết phải nói có mối quan hệ thì chính là Chử Đình lúc này sống ở mười năm trước.
Cầm Minh nhìn cô: “Gia sư họ Chử.”
Chử Đình?
Thẩm Tiêu mở khung trò chuyện với Chử Đình, cô vốn dĩ định hỏi anh thử có chuyện này không, nhưng nghĩ lại, Chử Đình sớm hơn cô mười tám năm, không chừng đồ đệ này là sau này thu nhận, mình hỏi trước như thế, có tính là ảnh hưởng đến thay đổi lịch sử thời không không?
Vì thế cô tạm thời bỏ ý định này đi, tiếp tục hỏi chàng trai tóc trắng trước mặt: “Cậu làm sao để chứng minh?”
Ai ngờ chàng trai đó nhìn cô chăm chú một hồi rồi nói: “Gia sư nói cô nhất định sẽ có phản ứng thế này, nên bảo cô lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra xem là biết.”
Thẩm Tiêu bán tín bán nghi nhận lấy tráp ngọc trắng, mở ra xem, bên trong là một một chiếc nhẫn đơn giản trông giống như vàng nhưng không phải ngọc. Cô cầm lên tay, phát hiện bên trong quả thực có chứa chút đồ gì đó.
Cô lấy vật đầu tiên ra, đó là một con dấu riêng có khắc chữ “Chử”, rồi nhìn vào vật thứ hai, một lọ thuốc xanh ngọc cỡ lòng bàn tay, bên trong là một viên đan dược. Cô đổ nó ra, và ngay khi tay cô ấy chạm vào nó, trung tâm mua sắm đã đưa ra lời nhắc thu hồi: Tru Nhan Đan, thu hồi mười nghìn tích phân, bạn có muốn thu hồi không?
Tru Nhan Đan?
Thẩm Tiêu ngây người một lát.
Trung tâm mua sắm ảo sẽ không lừa người, đan dược này nhất định là thật.
Chử Đình để lại Tru Nhan Đan cho cô?
Thẩm Tiêu vẫn chưa tìm hiểu qua giá trị của Tru Nhan Đan, cô đè nén sự kinh ngạc, cất đan dược vào, rồi lại nhìn sang vật cuối cùng trong nhẫn trữ vật, đó là một bức thư.
Cô mở ra, đợi đọc xong nội dung, ánh mắt bất giác rơi vào người con trai khôi ngô trước mặt.
Cô đã tin anh ta với Chử Đình có quen biết, bởi vì câu cuối trong bức thư trong tay cô là: “Chia tay Lâm Thành, Lương Lão tốt hơn?”
“Cậu tên Cầm Minh?” Thẩm Tiêu dò xét lại con người như tuyết trước mặt, giống như Chử Đình, anh ta cũng là một người không thích thể hiện bản thân cho lắm, từ đầu đến cuối đều toát lên hơi thở “đừng làm phiền.”
Nhìn từ điểm này, anh ta quả thực có chút giống người do Chử Đình dẫn dắt. Nghĩ đến quan hệ của anh ta với Chử Đình, cảm giác của Thẩm Tiêu đối với anh ta cũng có thêm một tâm thái như trưởng bối đang nhìn vãn bối.
“Phải.”
Nếu như đã xác định thân phận rồi, đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện, Thẩm Tiêu nhìn xung quanh, nói: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Cầm Minh rũ mắt, nói: “Được.”
Giây tiếp theo, đường phố xung quanh trở lại dáng vẻ ban đầu, xung quanh tràn ngập tiếng người qua lại, không ai phát hiện sự khác thường lúc nãy.
Trong lòng Thẩm Tiêu rất ngạc nhiên trước sự thần kỳ của thuật pháp này, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cô dẫn anh ta đến tửu lầu gần đó, hai người vào một phòng, đợi món ăn lên đủ, bên trong không còn người ngoài thì Thẩm Tiêu mới nói: “Cậu nhất định không phải đồ đệ của Chử Đình.” Ngữ điệu của cô rất chắc chắn: “Anh ta là người sợ phiền phức như vậy, sẽ không dễ dàng tự tìm phiền phức đâu. Nói đi, cậu gặp anh ta từ lúc nào.” Cùng lúc đó, cô mở khung trò chuyện của Chử Đình, hỏi thăm lúc này anh ở năm nào của Long Sóc.