Thẩm Tiêu không đi đâu, cô đứng yên tại chỗ đợi khoảng nửa tiếng, nhưng mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Chử Đình. Lúc cô đang định hỏi anh ở đâu thì Chử Đình đã gửi trước cô một bước: “Cô ở đâu?”
“Đứng chỗ tháp đá màu trắng đấy.” Thẩm Tiêu nhìn nhìn xung quanh, trong dòng người qua lại, không nhìn thấy người mà cô đang đợi.
“Tôi đã đi ba vòng rồi, không nhìn thấy cô.” Chử Đình nói.
“Không phải chứ. Tôi đứng chỗ cổng tháp màu trắng này mà.” Thẩm Tiêu nhìn cổng tháp trước mắt, nói: “Trên cổng còn có bài văn khắc trên bia đá, chắc không nhầm mới phải chứ.”
“……Tôi cũng ở chỗ bài văn trên bia đá.”
Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một vòng, xác định không nhìn thấy Chử Đình: “Không lẽ trong thành này vẫn còn tháp màu trắng khác?” Nhưng mà cô nhìn thế nào, cũng chỉ thấy có một ngôi tháp.”
“Chỉ có ngôi này thôi.” Chử Đình nói: “Mặc dù tuyết mới vừa rơi xong, nhưng chắc tôi sẽ không nhìn nhầm.”
“Đợi đã, tuyết rơi?” Thẩm Tiêu nhìn dòng người đổ mồ hôi như mưa xung quanh mình, cô nói: “Nhưng chỗ tôi đang là mùa hè.”
Mùa hè?
Chử Đình nhìn tuyết bay lất phất xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào bia đá trước mặt: “Trên bia đá trước mặt cô khắc chữ gì?”
“Tháp trắng Lâm Giang.” Thẩm Tiêu nói: “Không lẽ chúng ta không cùng một bản đồ?”
Chử Đình bên kia rất lâu vẫn chưa đáp lại, một lúc sau, Thẩm Tiêu mới nhận được tin của anh: “Cô nhìn xem bên cạnh tháp trắng có phải có một bảng cáo thị, cô xem thử ngày tháng trên bảng cáo thị đó là ngày mấy. Ở chỗ tôi là ngày mười tám tháng mười hai âm lịch năm Long Sóc thứ nhất.”
Thẩm Tiêu nhìn trái nhìn phải, quả nhiên phát hiện ở phía không xa có một bảng cáo thị. Cô đi lại xem cáo thị, không nhìn nội dung phía trước, nhưng ngày tháng phía sau lại có chút nhức mắt: “Ở chỗ tôi là……mồng bốn tháng sáu năm Long Sóc thứ mười tám.”
Năm thứ nhất với năm mười tám, cũng chính là họ ở cùng một bản đồ không sai, chỉ là cách nhau thời gian mười tám năm.
“Câu nói đó nói đúng thật, chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện cổ quái hiếm lạ gì cũng có thể gặp được.” Thẩm Tiêu nói xong rồi đột nhiên tò mò hỏi Chử Đình: “Anh ở trước tôi mười tám năm, thế bây giờ anh chôn gì đó xuống đất đi, tôi đào lên là có phải có thể trực tiếp đổi tích phân rồi đi không?”
Chử Đình: “……”
“Đùa thôi. Nhưng mà có chút trùng hợp, thành trì này cũng tên là thành Lâm Giang.” Thẩm Tiêu nhìn người qua qua lại lại, những người này không phải là NPC trông như người sống nhưng thực chất rất cứng nhắc ở trong trò chơi, mỗi người đều rất tươi mới, trông rất có sức sống, cho nên chắc cô không phải quay lại trò chơi.
“Quá nhiều sự trùng hợp, thì không còn là trùng hợp nữa.” Qua một lúc sau, Chử Đình mới nói: “Lúc nãy tôi có nghe ngóng, thế giới này cũng có Phong Thành, hơn nữa điều rất trùng hợp là phương hướng cũng giống với trong trò chơi, đều ở phía Bắc thành Lâm Giang.”
Thẩm Tiêu ngây người, cô nhớ ra rồi, lúc nãy cô ở bên ngoài thành, quả thực ngoài thành là một đầm lớn mênh mông. Thiết kế của thành Lâm Giang trong thế giới trò chơi là khu vực Nam Trạch, mặt hướng về Mộng Lãi: “Tôi tán thành với lời anh nói.”
Lúc này Chử Đình lại nhắn tin đến: “Bình thường game online sẽ có khung cốt truyện, thậm chí một số game online còn được chuyển thể từ tiểu thuyết. Cho dù trò chơi “Thần Ma Lục” này chuyển thể từ tiểu thuyết hay là nguyên tác thì chắc cũng sẽ có văn hóa đồng nhân. Có phải cô vẫn còn người quen biết ở trong trò chơi không? Hay là nhờ anh ta nghe ngóng giúp.”
Thẩm Tiêu không nói gì mà lập tức đi gõ cửa phù sư, sau khi phù sư nghe miêu tả đại khái của cô thì cũng có chút hứng thú: “Cô đợi một lát.”
Lúc Thẩm Tiêu đợi khoảng hơn nửa tiếng thì bên kia phù sư trả lời lại: “Trò chơi “Thần Ma Lục” này quả thực là được chế tác từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên.”
Quả nhiên……
Thẩm Tiêu nhìn tháp trắng cực lớn trước mặt, cho nên thế giới này không chỉ là thế giới thần ma, đồng thời còn là thế giới của một tiểu thuyết?
Thế nếu như đã là tiểu thuyết, thì sẽ có nhân vật chính.
“Cuốn tiểu thuyết cùng tên đó, nhân vật chính tên là gì? Rất có thể tôi đã được đưa đến thế giới này rồi.” Về khí vận chi tử ở thế giới hiện tại, Thẩm Tiêu cho rằng nếu có cơ hội gặp được anh ta, tốt hơn hết hãy nhanh chóng rời đi.
Thông thường, cơ hội của nhân vật chính đều từ gió tanh mưa máu mà ra, là một người đi đường làm bia đỡ đạn, cô tiến quá gần, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“Trần Phàm.” Phù sư đáp.
Thật là một cái tên có hơi thở mạnh mẽ của nam chính trong tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn……