Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 214: Game online võng du 20




“Bán?” Thẩm Tiêu thu đồ trong nồi, nhìn sang họ và nói: “Tạm thời tôi không có ý định bán.”

“Hửm?” Nụ cười trên mặt ba anh em kia vụt tắt: “Tại sao?”

“Các anh cũng đều cấp 10, có thể đi tấn công thủy trại rồi. Đợi các anh giết được người đứng đầu thủy trại thì lại nói chuyện bán.” Thẩm Tiêu nói.

Nghe xong, ba người kia đưa mắt nhìn nhau.

Họ? Thông quan phó bản của thủy trại?

Thấy họ không nói gì, Thẩm Tiêu nói: “Sao, không tự tin?”

“Không phải, chúng tôi mới cấp 10, trang bị cũng không được ổn, cho dù cô cung cấp đồ ăn, thuốc, chúng tôi cũng chưa chắc có thể đánh lại...” Thu Nhĩ Trư Mao khéo léo giải thích.

“Ồ, thế trang bị quần áo của các anh giống với những người đó thì sao?” Thẩm Tiêu lại nói.

“Cái gì...”

Ai ngờ Thẩm Tiêu trực tiếp đưa cho họ 50 lượng vàng và nói: “Có trang bị na ná với bọn họ, cộng thêm những món ăn của tôi, các anh có làm được không?”

Nhìn số vàng trước mặt, ba anh em mấp máy môi, họ vốn còn muốn từ chối khéo, nhưng trong lòng họ rất rõ, trước mắt là một cơ hội tốt để nêu cao tên tuổi trong toàn máy chủ.

Đến bây giờ phó bản cấp 10 vẫn chưa có người chơi nào vượt qua, nếu như họ có thể qua được, sau này cho dù trò chơi phát triển như thế nào, thì tên tuổi của họ mãi mãi sẽ được khắc ở lối ra vào của phó bản thủy trại.

Muốn từ chối không?

Không, điều này khiến người ta khó có thể từ chối được. Trước mắt trò chơi “Thần Ma Lục” này cả nước đã có mấy trăm triệu người chơi rồi, nhưng có thể lên ti vi, được tất cả mọi người nhìn thấy thì có mấy người?

“Nếu như trang bị có thể bắt kịp, cộng thêm những món ăn này. Nếu như còn không được nữa thì chúng tôi chơi game làm gì!” Thu Nhĩ Kê Mao đột nhiên nổi lên ý chí chiến đấu.

“Nói cũng phải.” Thu Nhĩ Trư Mao nghe nói cũng sục sôi khí huyết. Kỹ thuật của họ không bằng những cao thủ kia, nhưng họ có thể điên cuồng uống thuốc. Người khác có thể không? Người khác không thể, hơn nữa đồ mà người khác ăn còn không tốt bằng họ.

“Thế thì thử xem?” Thu Nhĩ Cẩu Mao nói.

“Nhất định phải thử!”

“Nhưng chúng ta chỉ có năm người.”

“Không sao, tôi gọi điện cho cha tôi.” Thu Nhĩ Trư Mao lập tức gửi tin nhắn thoại. Cha anh đạt đến cấp 10 trước họ. Nghe cha anh ta nói, năm đó họ cũng là thiếu niên nghiện game, chỉ là thiếu niên nghiệm game lúc đầu, bây giờ đã có tuổi rồi, nhưng người già mà tâm không già, cha mãi mãi là cha.”

Thẩm Tiêu nhìn họ thảo luận sôi nổi, cô cười cười rồi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Sở dĩ để ba người họ đi thông quan thủy trại, cô khó tránh khỏi có ý muốn ra sức tuyên truyền một lượt. Tự mình năn nỉ người khác mua đồ của mình, nhất định không bằng người khác tự chủ động tìm đến cửa. Ngoài điểm này ra, chính là cô cũng nên đào tạo một vài người chơi hàng đầu. Trò chơi cũng giống với hiện thực, đồ tốt nhất mãi mãi là đồ quý hiếm. Ví dụ những nguyên liệu hiếm có đó, người ngoài sẽ không tùy tiện đưa cho cô.

Thu Nhĩ Trư Mao với hai người còn lại bàn bạc xong thì chào tạm biệt Thẩm Tiêu và rời khỏi tiệm cơm.

Thẩm Tiêu cũng không có hỏi họ xài số tiền này như thế nào, nhưng mà sau khi Thu Nhĩ Trư Mao mua trang bị xong, anh ta đưa từng chi phí cho Thẩm Tiêu xem.

Không nói những cái khác, tính cách làm việc dựa theo quy tắc trò chơi như vậy của anh ta, Thẩm Tiêu rất thích. Ít nhất sau này xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không phải khiến bản thân xấu hổ.

Sau khi mua trang bị xong, Thẩm Tiêu dựa theo quy cách của năm người, chuẩn bị cho mỗi người 10 bộ thức ăn màu tím, sau đó đưa mắt tiễn họ ra khỏi thành Lâm Giang.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Buổi chiều hôm đó, nửa tiếng trước khi đóng trò chơi, đột nhiên hệ thống thông báo đến toàn máy chủ - Chúc mừng đội do người chơi Thu Nhĩ Trư Mao dẫn đầu đã thông quan phó bản của thủy trại thành Lâm Giang.

Thế giới yên lặng được vài giây, sau đó ai nấy cũng nhốn nháo hết cả lên!