Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 210: Game online võng du 16




Là người chơi đầu tiên đạt cấp 10, Trần Tâm truyền tống đến thành chính xong, anh ta vô cùng vui mừng nói với các đồng đội: “Cuối cùng sau này chúng ta có thể không cần mua thức ăn với giá cao nữa rồi.”

Ở trong thành chính có thể học kỹ năng sống, nấu nướng, luyện đan, đúc, đều có thể học được. Lúc trước ở Tân Thủ Thôn, họ không có sự lựa chọn, nhưng đến thành chính thì lựa chọn có rất nhiều.

Và với việc mở rộng kỹ năng sống cho người chơi, một nhóm người chơi chuyên nghiệp, chuyên về kỹ năng sống chắc chắn sẽ ra đời. Khi đó, khắp nơi sẽ có thuốc giảm thương, thậm chí sẽ có thức ăn và thuốc tốt hơn, hà tất gì họ phải trả giá cao để mua chúng từ Tân Thủ Thôn.

Có người đầu đạt đến cấp 10 thì những người chơi của thê đội rất nhanh lần lượt nâng lên cấp 10.

Sự rời đi của vài người chơi, kết quả dẫn đến trực tiếp chính là – thức ăn của Thẩm Tiêu ế rồi.

“Bây giờ tôi chỉ có thể hạ giá để xử lý.” Thu Nhĩ Trư Mao với Thẩm Tiêu bàn bạc: “Giá quá cao, người chơi bình thường hoàn toàn không mua nổi.”

“Anh xem rồi xử lý là được.” Thẩm Tiêu chuyên tâm vào công việc trong tay.

Thu Nhĩ Trư Mao nhìn cô, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Trong thành Lâm Giang có rất nhiều tửu lầu, đầu bếp cũng có rất nhiều. Sau này có thể càng ngày càng ít người đến trong làng, cô cần có sự chuẩn bị về tâm lý.”

Ý của anh ta chính là muốn nói cho Thẩm Tiêu biết, mọi người sẽ chỉ theo đuổi đồ vật có phẩm chất cao hơn. Sau này sợ là sẽ có ít người mua đồ của cô.

Thế nhưng anh ta lại thấy nữ NPC trước mặt chống cằm suy nghĩ một lát, nói: “Thành Lâm Giang có rất nhiều đầu bếp sao? Thế tôi cũng đến thành Lâm Giang.”

Thu Nhĩ Trư Mao: “?”

Không đúng, chẳng lẽ NPC còn có thể tùy tiện chạy lung tung sao???

“Anh đi mua bộ quần áo giúp tôi, phẩm chất càng cao càng tốt.” Thẩm Tiêu giao nhiệm vụ cho anh ta. Cô đã xem qua dịch vụ truyền tống trong làng rồi, chỉ có người chơi mới được dùng, một thổ dân trong thế giới trò chơi này như cô, hoàn toàn không dùng được. Cũng chính là nói, cô muốn đến thành chính, phải dùng đôi chân của mình đi qua đó.

“Được.”

Thu Nhĩ Trư Mao đi ra khỏi cửa nhà Thẩm Tiêu rồi vẫn cảm thấy rất kì lạ.

NPC biết di chuyển, được, cái này còn không phải NPC công nhân, anh ta đi đầu xuống đất!

Động tác của Thu Nhĩ Trư Mao bọn họ rất nhanh, ngay ngày hôm đó đã mua một bộ trang bị cho Thẩm Tiêu rồi.

Trước mắt, trang bị tốt nhất trên thị trường là trang bị do động lợn rừng sản xuất, trang bị có thanh máu cao nhất có thể thêm 500 khí huyết. Một bộ đầu, tay, quần áo, bao cổ tay, chân là 2500 khí huyết. Với chiếc nhẫn, vòng cổ và vũ khí cộng thêm hạn mức là 600 khí huyết, Thẩm Tiêu ban đầu có 100 điểm, như thế cô có tổng cộng 3200 khí huyết.

Thẩm Tiêu cân nhắc một hồi, nếu tránh người chơi ra, quái vật trên đường đụng cô một cái, chắc cô cũng sẽ không chết ngay lập tức. Đến lúc đó ăn sườn lợn nướng hồi phục nhanh khí huyết, cộng thêm có kiếm cổ phòng thân, vấn đề chắc sẽ không lớn.

Sau khi mặc trang bị vào, không thể không nói, thứ này có hơi nặng. Người chơi bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng bây giờ cô chỉ là một NPC yếu đuối, xem ra trên đường đến thành chính còn phải mang đủ lương khô.

Ngày đó cô chuẩn bị đồ đạc xong, thấy người chơi bên ngoài biến mất, cô đeo túi nhỏ, cầm kiếm cổ đi trên con đường ra khỏi làng.

Bên ngoài ngôi làng rộn ràng tiếng cười và hoa thơm, cảm giác chân thực khiến Thẩm Tiêu đôi khi ngẩn ngơ tưởng mình đang đi giữa núi và sông.

Đi qua khu luyện cấp thỏ rừng, thỏ nhỏ không chủ động tấn công người, hoàn toàn không có sức uy hiếp. Khi vào rừng núi lợn rừng, thỉnh thoảng có con lợn rừng không biết điều, thấy cô thì lao tới, với thanh kiếm cổ trong tay, cô chém từng nhát một, không chút áp lực.

Thế nhưng, cô không lo về quái thú trên đường đi, mà điều cô lo hơn là người chơi.

Người chơi nguy hiểm hơn quái thú rất nhiều.

Con đường đi từ trong làng đến thành chính, cô không chắc một ngày có thể đi xong không, cho nên cô phải không ngừng chú ý người chơi có vào game không. Nếu như có người chơi vào game, cô chỉ có thể mượn hạt tránh nước trên người để né tránh.

Cứ đi rồi né đi rồi né, đi được khoảng ba ngày, Thẩm Tiêu mệt mỏi cả người cuối cùng cũng đến thành Lâm Giang đồ sộ.

Lúc này vẫn chưa đến giờ người chơi hoạt động, sau khi Thẩm Tiêu vào thành, tên màu vàng có thể bị tấn công ở trên đầu biến thành màu xanh lá không được tấn công.