Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 192: Cầu sinh nơi núi tuyết 5




Lúc Thẩm Tiêu đang vội vàng hái linh chi trắng, đột nhiên cô phát hiện một cây nấm vàng dưới gốc cây khô bị ngã xuống. Loại nấm cây này có màu rất đậm và rất đẹp. Cô bẻ một cái xuống, và trung tâm mua sắm ảo ngay lập tức đưa ra cái tên của nó: Nấm thượng hoàng.

Cái tên này Thẩm Tiêu có nghe qua, nghe nói Bắc Triều bên kia rất thích, và gọi là vàng mềm. Không nói đến giá trị y học của thứ này, nhưng mà được gọi như thế thì giá trị sẽ thấp không nổi.

Quả nhiên, Thẩm Tiêu hái một cây nấm thượng hoàng to hơn tai mình chút thì trung tâm mua sắm ảo thu hồi với giá 2 tích phân. Còn về cây nấm nhỏ hái lúc đầu, cũng thu hồi được 0,5 tích phân.

Và dưới gốc cây khô mà cô tìm thấy, có khoảng mười mấy, hai mươi mảnh đang mọc lên.

Thẩm Tiêu bỗng chốc trở nên phấn khởi.

Sau khi cô dùng thanh kiếm cổ cắt hết nấm thượng hoàng xuống, tích phân của cô cuối cùng cũng đột phá ngưỡng 30, và nhảy lên 40.

Từ trong rừng đi ra, vừa hay cô gặp phải hai đỉnh núi Triệu và Tiêu. Triệu Phong vừa nhìn thấy cô thì nước mắt lưng tròng: “Cả đêm qua tôi không ngủ.”

Thẩm Tiêu: “?”

“Chử Đình, cái tên đó đáng sợ quá đi, sao anh ta có thể ở trong túi ngủ cả đêm không ngủ được chứ?” Triệu Phong kể khổ: “Anh ta không ngủ, tôi không biết là chuyện gì, cũng không ngủ được luôn. Biết sớm như thế này thì tôi thà nghe lão Tiêu đánh rắm còn hơn.”

Thẩm Tiêu hỏi lại: “Sao anh biết anh ta không ngủ?”

“Nghe hơi thở đấy. Mười năm bị nhốt, tôi nghe hơi thở của tôi mười nằm rồi, hơi thở của một người ngủ rồi với chưa ngủ khác nhau rõ ràng.” Triệu Phong chia sẻ kinh nghiệm của anh ta: “Người còn tỉnh thì hơi thở ổn định có lực, còn người ngủ rồi thì hơi thở sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Vậy sao?”

“Chắc chắn tôi không nghe nhầm. Vì chất lượng giấc ngủ của tôi tối nay, chúng ta đổi lại đi.”

Lúc Thẩm Tiêu vẫn chưa hiểu anh ta có ý gì thì thấy anh ta cố ý đẩy mình ngã xuống đống tuyết bên cạnh, sau đó lớn tiếng la lên: “Thẩm Tiêu, cô bị trẹo chân rồi sao? Có đau không? Để tôi cõng cô!”

“Anh tránh ra đi, để tôi cho!” Tiêu Phong hất Triệu Phong ra: “Anh chỉ có một mét mốt mà cõng Thẩm Tiêu, để tôi cõng cho.”

“Anh mà cõng cái gì, anh chỉ đến eo tôi, còn không bằng tôi nữa đấy.”

Thẩm Tiêu nhìn hai người tranh cãi giống như có chuyện thật vậy, trên trán đột nhiên xuất hiện đường đen.

Mà Chi Chi với Tô Nha ở cách đó không xa đã nghe thấy động tĩnh và đi lại rồi.

Chi Chi muốn xem vết thương cho Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu đang định giải thích thì Triệu Phong cứ nhếch nhếch mày với Chi Chi, Chi Chi lập tức hiểu ngay là chuyện gì, sau đó cô ta cũng gia nhập vào vở kịch, không thèm xem mà trực tiếp phán tình hình vết thương: “Thẩm Tiêu, vết thương này của cô hơi nghiêm trọng, tuyết lại nhiều như vậy, nếu tự đi thì rất dễ gây nên tổn thương lần hai, cứ để họ cõng cô đi.”

Thẩm Tiêu: “...”

“Nào nào nào, tôi cõng cô.” Tiêu Phong đã khom người xuống rồi.

Lúc này Chử Đình đã đi đến trước mặt họ, anh duỗi tay đẩy Tiêu Phong sang một bên, còn mình đi đến trước mặt Thẩm Tiêu và khom người xuống: “Lên.”

Thấy Thẩm Tiêu không động tĩnh, anh quay đầu lại nói: “Đừng lề mề, chúng ta phải tìm được nơi trú ẩn trước khi trời tối.”

Lúc này Thẩm Tiêu đã không còn gỉ để giải thích nữa, chỉ có thể leo lên lưng Chử Đình dưới ánh mắt mong đợi của những người khác.

Nhìn hai người họ, bốn người còn lại đều mím môi cười. Đợi cười xong, đột nhiên họ phát hiện ra, hình như đã rất lâu rồi chưa dùng tâm thái thoải mái như thế này để hòa đồng với mọi người, rõ ràng đây mới là cách đối xử bình thường với nhau giữa người với người.

“Lần này chúng ta đều rất may mắn.” Đột nhiên Chi Chi nói, những người mà họ gặp lần này đều là những người duy trì tâm thái lạc quan, tâm lý không bị bóp méo.

Giống như Triệu Phong, anh ta bị nhốt mười năm, người không điên, thậm chí còn giữ một trái tim trẻ con – đương nhiên, có thể cũng chính vì như thế, anh ta mới không điên. Tiêu Phong, mặc dù không mấy giữ vệ sinh cá nhân, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, giống như gà mẹ bảo vệ đàn gà con vậy, Tô Nha có chút nhát gan, nhưng cũng sẽ không làm điều xấu, từ đầu đến cuối luôn đồng nhất với mọi người.

Còn về Thẩm Tiêu với Chử Đình, Chi Chi không nhìn rõ được, nhưng cô cảm giác họ có thể duy trì được bầu không khí tốt đẹp trong bản đồ này, nguyên nhân lớn là nhờ có hai người họ. Cho dù là việc lúc đầu chia sẻ thịt cá, hay là sau đó Thẩm Tiêu với Chử Đình đấu khẩu với nhau, đều khiến họ cảm thấy rất thoải mái, rất tươi mới.

“Phải đấy, lần này chúng ta đều rất may mắn.” Tiêu Phong với những người khác cũng nói theo.