Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 166: Thế Giới Ôn Dịch 32




Đợi đến tối, nhân lực mà Chử Đình nói cũng được đưa đến rồi.

Nhìn thấy các đại phu mà lúc đầu đã từ chối cô và thậm chí không gặp cô vào nửa đêm, Thẩm Tiêu nhất thời cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Vào lúc cô cho rằng những người này đều là Chử Đình bắt lính đến thì lại nghe một đại phu nói với vẻ mặt nhục nhã hổ thẹn: “Chử đại nhân nói sẽ cho con cháu chúng tôi một bức thư giới thiệu, giới thiệu chúng đến thái y viện, cho nên chúng tôi đến đây.”

“Ồ, thế này...” Kết quả Thẩm Tiêu ngược lại còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Bây giờ mọi người chờ ở đây, khoan hãy lại gần Minh Luân Đường.”

Thẩm Tiêu quay lại trong phòng bếp, bình thường đó là nơi cô ngủ. Cô đóng cửa lại, mở trung tâm mua sắm ảo ra, tính tích phân của mình – Thật ra cũng không cần tính, tổng cộng cũng chỉ có 131 tích phân, chỉ có thể đổi được một khẩu trang bảo hộ.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấp vào cột đối thoại với phù sư, hỏi ông ta tạm thời có tích phân cho cô mượn để mua đạo cụ bảo hộ không.

Phù sư vẫn chưa trả lời tin, Thẩm Triệt nhiều chuyện thì nhảy ra rồi: “Sủi cảo mà cô làm cũng được, sao bán khống rồi còn không cho lên giá, cô không định kiếm tích phân nữa sao?”

“Thời gian gần đây tôi khá bận.”

(Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu.)

“Có chuyện gì còn quan trọng hơn kiếm tích phân.”

Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, hỏi mượn một người cũng là mượn, hỏi hai người cũng là mượn, nên cô dứt khoát hỏi anh ta có tích phân không: “Tôi muốn mua một vài đạo cụ bảo hộ, không biết anh có bao nhiêu tích phân dư thừa. Đến lúc đó anh giảm giá cho tôi, cho dù tôi có giành được hay không thì cũng đều tính vào tôi.”

Bên đó không còn tin tức nữa.

Thẩm Tiêu đợi một lúc, có chút thất vọng nhìn xem thử phù sư có trả lời tin chưa. Lúc này cửa sổ Thẩm Triệt lại sáng lên: “Mau đi chờ đi!!! Tôi tắt đây!!!!”

Thẩm Tiêu vội vàng đi tới trang của anh ta chờ, một phút sau, trang bán hàng của anh ta có thêm 10 bộ quần áo bảo hộ cùng 4 cái khẩu trang. Đó là một tốc độ tay gần như bùng nổ, và Thẩm Tiêu đã bỏ ra 1,4 tích phân thành công mua được nó.

“Tôi vất vả cực khổ tích góp 5400 tích phân, lần này bàn giao hết ở đây rồi, cô nhất định phải sống sót ra khỏi bản đồ này! Đừng uổng phí tích phân của tôi đấy!!!”

Nhìn dấu câu quen thuộc, Thẩm Tiêu thầm cảm ơn một câu, nói: “Nhất định, có cơ hội sẽ mời anh ăn đồ ngon.”

“Cái này thì thôi khỏi đi, cô làm còn chưa ngon bằng tôi đấy. Đi bán thịt nướng đây.”

Bên cửa sổ này đóng lại, phù sư bên kia cũng trả lời tin của cô. Cũng giống như vậy, đối với thỉnh cầu của Thẩm Tiêu, ông ta cũng không do dự.

Có thể thế giới Liêu Trai sung túc hơn thế giới dưới biển, tổng cộng ông ta mua được 30 bộ quần áo bảo hộ và 30 cái khẩu trang cho Thẩm Tiêu, ông ta nói: “Trả hay không khả đều không quan trọng, thật ra tôi cũng chết vì bệnh dịch. Lúc đó tôi cũng từng nghĩ, nếu như có người có thể đứng ra cứu chúng tôi thì tốt biết bao. Nhưng tiếc là, thế giới mà tôi ở không có anh hùng, nhưng tôi sẵn lòng giúp “tôi” của thế giới khác.”

Thẩm Tiêu chớp chớp mắt, cố ý nói: “Câu nói này của ông thật thăng trầm.”

“Làm gì có khóc.”

Thẩm Tiêu cười cười, lúc mang vật tư chuẩn bị ra khỏi trung tâm mua sắm ảo thì cô lại nhớ đến một việc: “Đúng rồi, người sắp thoát khỏi trò chơi luân hồi này, tích phân đạt được sẽ bị phong ấn sao?”

“Sẽ không.”

“Thế nguyên nhân đến thế giới mới, tích phân mới đạt được sẽ không dùng được, ông biết không?”

“Đa phần sẽ không có tình huống như thế này. Nhưng mà cũng không ngoại trừ có nguyên do khác, nhưng ít nhất tôi vẫn chưa biết.” Phù sư nói: “Cô gặp rồi sao?”

“Chưa, một người bạn gặp rồi.” Thẩm Tiêu nói: “Thế tôi rút trước đây, lần sau sẽ mời ông ăn đồ ngon.”

Thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu phân phát quần áo bảo hộ xuống. Tổng cộng có bốn mươi bộ quần áo bảo hộ, cuối cùng còn lại sáu bộ, khẩu trang thì vừa đủ.

Ngay khi đại phu mới bước vào, Lương Lão và những người khác đều cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tất nhiên, đối Lương Lão mà nói, việc bổ sung các đại phu này không chỉ khiến nhân lực dồi dào hơn mà việc bàn bạc phương thuốc cũng trở nên rộng rãi hơn, đó là điều đáng mừng cho tất cả bệnh nhân.

Lúc tình hình bên trường học dường như đang chuyển biến tốt thì ở một bên khác, Chử Đình lại nhận được một tin: “Hai mươi hai nghìn thạch lương thực trong kho, sau khi trừ đi phần thiếu hụt, hơn một nửa là cám gạo trộn gạo cũ với cát. Lương thực có thể ăn được là mười lăm nghìn thạch.”

(Thạch ( ): Đơn vị đo khối lượng, bằng 100 thưng, hoặc bằng 120 cân.)