Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 156: Thế Giới Ôn Dịch 22




Trưa ngày hôm đó, ba người Kim Phạm đến ở. Hơn nữa nghiêm túc làm theo như lời Thẩm Tiêu nói, mỗi người một phòng. Bởi vì không chắc chắn lắm ba người mới đến có vấn đề gì không, nên Thanh Thủy đã bị Thẩm Tiêu đuổi về chỗ ở của cậu ta.

Buổi tối mà họ dọn vào, trong gia đình ở cùng một con hẻm với họ, cũng có người chảy máu mũi mà chết rồi, mẹ Kim Đào nghe thấy động tĩnh thì rơi cả đũa xuống đất.

“Thật sự là dịch bệnh sao?” Cô ta hỏi Thẩm Tiêu với giọng run run.

Thẩm Tiêu cũng không chắc chắn, cô cảm thấy phải, nhưng mà cô nói là không phải.

Buổi chiều, Thẩm Tiêu ra ngoài.

Cô muốn tìm Chử Đình lấy đáp án.

Nhưng cô đợi ở cổng nha môn đến trời tối, người bên trong ra ra vào vào, mà từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thấy Chử Đình.

Đợi mãi cho đến khuya, nha môn đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau đó cô nhìn thấy Chử Đình ăn mặc rất kín đáo đi ra.

Cổng nhà môn, Chử Đình cũng phát hiện ra cô rồi. Lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, Chử Đình tỏ ý bảo những người khác dừng bước, anh đi lại phía Thẩm Tiêu: “Có chuyện sao?”

“Tôi đoán đúng rồi sao?” Thẩm Tiêu cũng không dài dòng.

Chử Đình gật đầu.

Lòng Thẩm Tiêu nặng trĩu: “Thế có gì tôi có thể làm được không?”

Chử Đình quan sát cô từ trên xuống rồi nói: “Cô chắc không?”

Thẩm Tiêu biết ý anh hỏi cô là có thể chống cự lại được dịch bệnh không: “Chắc, tôi sẽ không bị nhiễm.”

Một người không sợ dịch bệnh, quả thực lúc này có tác dụng rất lớn. Hơn nữa, Thẩm Tiêu còn khác với người bình thường.

“Ông Chu, ông qua đây.” Chử Đình gọi tổng bổ đầu Chu đến trước mặt Thẩm Tiêu, chỉ chỉ Thẩm Tiêu và nói: “Kể từ bây giờ trở đi, ông nghe theo cô ấy.” Sau đó anh lại hỏi Thẩm Tiêu: “Dám giết người không?”

Thẩm Tiêu cầm thanh kiếm ở thắt lưng bỏ lên tay: “Không phải anh rõ nhất sao?”

“Thế thì tốt.” Chử Đình ném tấm lệnh bài cho cô: “Bây giờ quan phủ đang tập trung người bị nhiễm đến trường học, nhưng quá nhiều người bị nhiễm, mà đại phu lại không đủ. Cô phải mời tất cả đại phu có thể mời được đến trước khi trời sáng. Lệnh bài này cho cô, chuyện bên trường học cũng do cô phụ trách. Nếu như có người gây chuyện thì cứ giết, không cần phải thông báo.”

Nói xong, Chử Đình dẫn những người mặc áo giáp kia rời đi với sát khí đằng đằng, để lại Thẩm Tiêu nhìn tấm lệnh bài trong tay, chỉ cảm thấy nó rất nặng.

Việc không thể chậm trễ, Thẩm Tiêu và tổng bổ đầu Chu lập tức đến y quán mời người.

Dù Thẩm Tiêu đến thế giới này đã được gần một tháng, nhưng cô vẫn chưa hiểu nhiều về tòa thành mười mấy vạn nhân khẩu này, mọi thứ đều rất mơ hồ, càng khỏi phải nói đến việc đến y quán rồi, việc mời đại phu vẫn do tổng bổ đầu Chu ra mặt.

Cũng may tổng bổ đầu Chu cũng không vì Chử Đình bảo ông ta nghe lời một cô gái như Thẩm Tiêu mà mặc kệ không làm. Ngược lại ông ta còn kiên nhẫn nói cho Thẩm Tiêu biết con đường này có những y quán nào.

Lúc đang nói chuyện, hai người đã đến một y quán gần nhất. Cửa lớn của y quán đóng chặt, bên ngoài có gắn một tấm thẻ bài ghi “Tạm thời không xem bệnh”. Thẩm Tiêu đi lên gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào. Vẫn là tổng bộ đầu Chu đứng trước cửa gọi, bên trong mới truyền ra chút tiếng động đứt quãng.

Biết bọn họ đến mời đại phu xem bệnh, hai vị đại phu trấn thủ đều không chịu ra ngoài.

“Tổng bộ đầu vẫn là mời người khác đi.”

Câu nói này trở thành câu nói mà Thẩm Tiêu nghe nhiều nhất trong chiều hôm nay.

Một nhà, hai nhà... Hai người Thẩm Tiêu đã gõ cửa toàn bộ mấy y quán gần nha môn, phần lớn đều không đồng ý xem bệnh. Vị duy nhất đồng ý, sau khi biết phải đến học phủ lập tức ôm hòm thuốc bỏ về giữa đường.

Đi hỏi hết cả một canh giờ, thể lực hai người có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút mỏi chân. Lại lên đường đến y quán tiếp theo, tổng bổ đầu Chu thở dài: “Nếu là bình thường, ta tự mình đến cửa, gọi một cái là bọn họ sẽ đồng ý ngay. Bây giờ thì khác rồi, bọn họ ngửi được mùi, xem ra đã quyết tâm muốn phòng vệ.”

Người khác sợ chết, bọn họ cũng không có cách nào.

Lúc bọn họ quay về sau khi thất bại ở y quán tiếp theo, lại đụng phải một người trên đường về, là một cụ già tóc bạc da mồi. Thẩm Tiêu không biết là ai, nhưng tổng bộ đầu Chu lại vội nghênh tiếp: “Lương đại phu, sao ngài lại tới đây?”

“Ta thấy mãi mà chẳng có đại phu khác đến nên để mấy đệ tử của mình đến học phủ ổn định cục diện trước, ta tự đi mời.”

Đại khái là mỗi một ngành một nghề đều có uy quyền của nó, người trước đó vẫn luôn từ chối tổng bổ đầu Chu, giờ đứng trước mặt Lương lão đại phu lại bị ông ta giáo huấn như cháu trai: “Thầy thuốc chúng ta sinh ra chính là vì hành y cứu người, cửa ải này đang cần chúng ta, nếu đến chút can đảm này mà cũng không có thì làm đại phu làm quái gì nữa!”

“Lương sư, tôi...”