“Cái này bảo chúng tôi phải sống thế nào chứ.” Xung quanh đều là tiếng la khóc, nhưng không ai dám cản.
Lúc con đường này bị đập một nửa thì lại có người đến ngăn cản: “Đứng lại!”
“Lại là tên nào không có mắt nữa đây?” Mấy tên côn đồ đó quay người qua với vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng lại nhìn thấy tổng bổ đầu Chu dẫn một đám sai dịch đến.
Bọn họ sững người, cái tên côn đồ cầm đầu vội vàng cười tiến tới lấy lòng: “Tổng bổ đầu Chu, sao ngài lại đến đây thế?” Không phải thật sự là do tên ngoại bang kia gọi đến đấy chứ.
“Nếu tôi không đến, có phải cậu định đập hết cả con đường này không?” Tổng bổ đầu Chu nói với vẻ mặt giận dữ. Những nơi khác thì có thể cho qua, bên cạnh đây có vị đó ở, nếu như gây ra chuyện gì, ông ta phải ăn nói với tri phủ đại nhân như thế nào.
“Không phải không phải.” Tên côn đồ cầm đầu nhìn xung quanh, tiến sát lại và nói nhỏ với tổng bổ đầu Chu: “Đây là ý của ông chủ Hà quán Thái Bạch Cư……”
“Tôi không cần biết là ý của ai.” Tổng bổ đầu Chu không hề khách khí chút nào: “Người đâu, bịt miệng hết lại rồi đưa đi.”
Tên côn đồ sững người, anh ta còn muốn nói gì đấy, nhưng miệng đã bị bịt chặt lại rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đưa đi.
Thấy người bị dẫn đi, tổng bổ đầu Chu khách sáo nói với Thanh Thủy: “Cậu Thanh Thủy, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý đàng hoàng, tuyệt đối sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng.”
“Tôi không cần câu trả lời thích đáng, ông phải dạy dỗ những người này mới phải.” Thanh Thủy lạnh lùng nói. Đến Trung Nguyên nhiều năm như vậy, cậu ta biết ở đây đa số là người liệu mắm gắp cơm, lo ông ta làm việc không tận tâm, cố ý lôi Chử Đình ra: “Chuyện này mà làm ồn đến công tử chúng tôi nghỉ ngơi, quay về anh ấy hỏi chuyện này, tôi trả lời như thế nào, còn phải xem bổ đầu Chu ông làm như thế nào.”
Tổng bổ đầu Chu vội vàng bảo đảm: “Sẽ mà sẽ mà, tôi tuyệt đối xử lý tốt chuyện này. Những người cần bồi thường thì phải bồi thường, người cần nhốt thì phải nhốt, tuyệt đối không bỏ qua.”
“Hừ.” Thanh Thủy hừ lạnh một tiếng, nói với Thâm Tiểu: “Chị Thẩm, chị dẫn chị dâu Phạm đi xem đại phu đi, ở đây để tôi xử lý.”
Thẩm Tiêu thấy mặt mẹ Phạm Nguyệt bị bỏng đến nổi bọng nước, cô gật đầu, cất thanh kiếm và nói: “Được.” Công việc không nên chậm trễ, cô dẫn người đi xem đại phu trước, tránh để lại vết sẹo. Còn về những tên cặn bã đó, nhất định sau này sẽ có người, cô quay lại tính sổ sau.
Cô vừa đi, tổng bổ đầu Chu cho người dọn dẹp giúp.
Sau khi thu dọn con đường hỗn loạn xong, Thanh Thủy trở về nhà, nghĩ một lúc, vẫn nên lầu báo cáo chuyện vừa xảy ra với công tử nhà mình.
“Đám người đó quá đáng quá rồi, chỉ biết ức hiếp phụ nữ yếu đuối. Quả thực tôi không thể nhìn nổi, nên cho người đi tìm tổng bổ đầu Chu. Đến lúc đó nha môn chắc sẽ có người tìm đến cửa, công tử giúp đỡ chị Thẩm bọn họ đi.” Thanh Thủy nói.
“Những người khác đã đành, Thẩm Tiêu?” Chử Đình cười nói: “Cậu từng giết người chưa?”
“Chưa……”
“Thẩm Tiêu từng giết hai người.” Chử Đình ngừng một lúc rồi bổ sung thêm một câu: “Ít nhất là hai người.”
Thanh Thủy khẽ mở to mắt lên.
“Cậu tưởng cậu giúp yếu trị mạnh, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng thực tế là mấy tên côn đồ đó chắc phải cảm ơn cậu. Nếu như cậu không ra tay thì có lẽ bây giờ bọn họ đã thành xác chết rồi.”
Lúc này, Thẩm Tiêu đang ở trong y quán cùng với mẹ Phạm Nguyệt.
Bệnh nhân trong y quán không ít, đa số là bệnh nhẹ. Nghe xung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho, bên cạnh có dược đồng lẩm bẩm nói: “Thời gian này có nhiều người ho thật đấy.”
“Bây giờ đang là lúc thời tiết chuyển ấm, bình thường.” Có người đáp lại.
Thẩm Tiêu ở bên chờ mẹ Phạm Nguyệt bôi thuốc xong, lúc ra ngoài lại có người vừa ho vừa đi vào, nghe mà mẹ Phạm Nguyệt phải dặn dò Thẩm Tiêu chú ý giữ ấm.
“Tôi không sao, cô với Tiểu Bảo nhà cô cũng phải chú ý.” Thời đại này chỉ cần một trận cảm hàn cũng có thể lấy đi mạng người: “Nếu như không có tiền, có thể nhận ở chỗ tôi.”
“Cảm ơn cô.” Mẹ Phạm Nguyệt cảm ơn: “Nhưng mà quầy hàng bị đập rồi, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Tiêu bất giác nhớ đến Chử Đình: “Nha môn chắc sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.” Nói ra thì hình như cô còn lợi dụng tên tuổi của anh nữa.
Hai người vừa nói vừa rời khỏi y quán, còn về những người bệnh ho hen kia thì ai cũng không chú ý đến.
Trời mới vừa ấm đã trở lạnh, con người không cẩn thận chút là sẽ bị cảm lạnh, đau đầu nhức óc thì không thể bình thường hơn được nữa……
Bên chỗ Chử Đình, bởi vì hôm nay Thanh Thủy không mua đồ ăn, nên chỉ có thể tự xuống bếp làm đồ ăn. Khi cậu ta bưng mì lên lầu thì thấy công tử nhà mình đã mặc áo khoác, nhìn có vẻ sắp ra ngoài.