“Cám ơn.” Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mà quần áo trên người mang đến, Thẩm Tiêu loáng thoáng hiểu được chút gì đó.
“Các người muốn trò chuyện cũng đừng ở trên đường cái. Sắp mưa rồi, đi tìm quán trọ trước đi.” Chử Đình đội nón, dẫn đầu đi tới phía trước.
Thanh Thủy thấy vậy, cười với Thẩm Tiêu: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?”
“Được.”
Dọc theo đường đi tiến tới quán trọ, Thanh Thủy nói sơ qua một chút vì sao cậu ta xuất hiện ở đây, mà Thẩm Tiêu cũng hiểu đại khái sao lại thế này.
Thì ra năm năm trước, Chử Đình lại đi đại mạc một chuyến. Trong lúc vô ý Thanh Thủy gặp được anh, xin anh dẫn mình đến Trung Nguyên. Trong năm năm, Thanh Thủy vẫn luôn làm người hầu bên cạnh Chử Đình, lần này Chử Đình tiến đến Châu Thành tìm người, cậu ta cũng cùng theo. Không nghĩ tới vào thành, bọn họ lại gặp cô.
Nói cách khác, Chử Đình cũng không phải bị đưa đến thời không này cùng cô, mà là bản thân anh đợi ở đây năm năm.
Sau khi Chử Đình nhìn thấy cô, liếc mắt một cái đã nhìn ra cô lại đi vào bản đồ này, cho nên nói cô vào hai lần.
Sau khi tìm được quán trọ, Thanh Thủy nhận phòng, tiếp theo lại bảo tiểu nhị nấu nước ấm cho Thẩm Tiêu, để cô tắm nước ấm sạch sẽ trước.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, bà chủ mang quần áo và áo dày vào, nói là công tử bên ngoài mua cho.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Thẩm Tiêu không khỏi nghĩ đến ở sa mạc, Thanh Thủy cũng cẩn thận chu đáo như vậy. Khi đó cậu ta vẫn một đứa nhỏ, trong nháy mắt cậu ta đã trưởng thành thành một mĩ thiếu niên hỗn huyết.
Rửa mặt sạch sẽ, Thanh Thủy lại giữ Thẩm Tiêu cùng ăn cơm, nhưng Thẩm Tiêu uyển chuyển từ chối.
Cô có thể cảm giác được, Chử Đình không quá thích mình, mà Thanh Thủy lại đi theo anh, nếu cô đã biết rốt cuộc thế nào, vẫn không nên để Thanh Thủy khó xử thì tốt hơn.
“Chị còn có việc, lần sau đi.” Thẩm Tiêu nói: “Lần sau chị mời em ăn đồ ngon.” Thanh Thủy suy nghĩ nhanh nhẹn, làm bộ không biết vì sao cô từ chối, cười tủm tỉm nói: “Vậy được, đến lúc đó em đi tìm chị.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Tiêu nói nơi mình ở cho cậu ta, rời khỏi quán trọ.
Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tiêu biến mất ở trong đám người, Thanh Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn về phía công tử nhà mình: “Ngài làm sao vậy, sao không thích chị thẩm chứ?” Cậu ta nhớ rõ trước kia quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Chử Đình dùng quạt gõ đầu cậu ta: “Phụ nữ chính là phiền phức, Thẩm Tiêu chính là phụ nữ, cho nên Thẩm Tiêu nghĩa là phiền phức. Đối với phiền phức, đương nhiên phải nhốt ở ngoài cửa.”
Khi hai người đang nói chuyện, phía bên ngoài quán trọ truyền đến giọng của chưởng quầy, nói là người gác cổng của Lưu tri phủ đã đưa thiệp mời đến.
“Tôi mới vừa bước chân vào thành đã có người gửi thư mời đến, tin tức của bọn họ đúng là nhanh nhạy.” Chử Đình tắt bếp lò: “Những người này còn phiền hơn cả phụ nữ, không gặp.”
Thanh Thủy không lạ gì chuyện như vậy: “Được, vậy tôi đi nói lại.”
“Còn nữa, cậu đi kiếm một chỗ ở khác đi, quán trọ này ồn quá.”
“Được.”
…
Sau khi Thẩm Tiêu rời khỏi quán trọ, cô mua hai cái màn thầu ở ven đường ăn lót dạ, ăn xong rồi mới bắt đầu đến các quán trọ ở đây để xem có tìm được việc làm hay không.
Nhưng rất tiếc là, các quán trọ có tuyển người sau khi thấy cô là phụ nữ thì lập tức tỏ vẻ bảo cô đừng tham gia góp vui.
“Cô chỉ là một người phụ nữ, lực vai không nổi lực tay chẳng xong, tôi tuyển cô vào làm gì?”
Hoặc là: “Phụ nữ thì về nhà chăm con đi, đừng mò mẫm trộn lẫn đến những nơi như thế này, đây là nơi mà các cô có thể đến sao?”
Chung quy lại, nhà bếp không phải là nơi cô có thể đến nữa rồi.
Sau khi loanh quanh một vòng, Thẩm Tiêu vẫn không nản chí. Cô vốn muốn đến quán trọ là định tìm một công việc bản thân quen thuộc để ổn định lại, sẵn tiện nhìn xem có món ngon nào khiến cô bất ngờ hay không. Hiện tại không thể lựa chọn con đường này, vậy cô chỉ có thể để chọn phương án thứ hai.
Mất cả nửa ngày, trời giăng đầy mây đen trút cơn mưa, Thẩm Tiêu đành phải giẫm trên mặt đất ẩm ướt trở về Từ Tế Đường.
Trên người cô chỉ có trên dưới ba lượng bạc, trước khi chưa có nguồn thu ổn định, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, mặc dù Từ Tế Đường đơn sơ, nhưng không tốn tiền.
Tiến vào cửa chính Từ Tế Đường, bầu không khí trong sân vẫn vậy, tựa như những cây mơ bệnh ở góc đình, tuy chưa chết nhưng đâu đâu cũng có cảm giác như đang vùng vẫy.