Thẩm Tiêu đương nhiên không thể nói chuyện quả thần bí ra. Mọi người có thể nhìn ra gì đó từ trong bánh nướng đó là bản lĩnh của bọn họ, cô chủ động cho biết là không thể nào.
Lúc này, những người cùng nghề mua bánh nướng khác cũng đều nhắn lại.
Có một số người giống với Thiệu Triệt hỏi Thẩm Tiêu làm như thế nào, mà phần lớn đều là đầu bếp tương đối có kinh nghiệm, đã đoán được cô hẳn là bỏ thêm nguyên liệu nấu ăn mới. Chỉ có một người, chuẩn xác nói ra cô dùng chính là cái gì.
Người kia là chủ quán đứng đầu kênh mỹ thực, đó chính là người lúc trước mở miệng dù cho người khác ra giá nào ông ta cũng sẽ dùng giá cao hơn người khác để mua được Khỉ ngâm rượu: “Quả thần bí biến dị?”
Thực kinh ngạc ông ta vừa nói ra đã đoán trúng.
Thẩm Tiêu trả lời: “Phải. Làm sao mà ông biết được? Trước kia ông từng ăn rồi à?”
“Không phải.” Người nọ trả lời: “Mỗi ngày tôi đều sẽ xem nguyên liệu nấu ăn trong trung tâm mua sắm ảo. Bánh nướng của cô khiến tôi nghĩ tới quả thần bí, nhưng mùi vị của quả thần bí không phong phú như vậy, cho nên tôi lại tìm một hồi, phát hiện có một loại quả tên là quả thần bí biến dị. Chỉ tiếc, trung tâm mua sắm cũng không có hàng, nếu không tôi cũng muốn thử một lần.”
Không nghĩ tới thế nhưng còn có thể như vậy, quả nhiên số một chính là số một.
Thẩm Tiêu cảm thấy mình lại học được rồi.
“Không biết cô có bán một ít quả thần bí biến dị cho tôi không?” Chủ quán xếp hạng nhất lại hỏi.
Không phải Thẩm Tiêu của mình mình quý, mà là trong tay cô đã dùng hết rồi: “Thật có lỗi, tôi tạm thời không có nhiều.”
Đối phương cho rằng cô uyển chuyển từ chối: “Được, vậy lần sau nếu cô chịu, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Hai người nói xong, Thẩm Tiêu lại nhìn đồ ăn trong quán số một một chút, hiện tại trong túi cô có tích phân, những món này đã là thứ cô có thể tiêu nổi.
Khi cô định mua gà hấp rẻ nhất của quán số một đãi mình, tin nhắn của nói nhiều lại tới nữa: “Người đâu người đâu người đâu, mau ra đây!!”
“Anh đừng ồn, tôi đang chọn đồ ăn.” Thẩm Tiêu tiện tay trả lời.
“Cô muốn mua đồ ăn hả? Vì sao không đến quán tôi mua??? Khinh thường tôi sao?”
“Là ai lúc trước nói cho tôi ăn cũng là lãng phí lương thực? Hơn nữa, tôi muốn mua vậy chắc chắn là mua thứ tốt nhất. Tôi mua của anh làm gì người đứng hạng… Tôi đếm thử xem, đứng hạng 101.”
Thiệu Triệt nhanh chóng trả lời: “Cô đang mua món của Nhất Phẩm Cư hả? Mua cái gì vậy?”
“Định mua gà hấp.” Món khác đều rất đắt, món này 1008 tích phân, cô miễn cưỡng có thể tiêu được.
“Trong quán tôi cũng có! Cô bình tĩnh một chút, trước hết nghe tôi nói, cô ăn của tôi trước, lại đến thử của quán ông ta.” Thiệu Triệt nói.
“Không được, tích phân của tôi không đủ.” Món ăn của quán hạng một một ngàn tích phân trở lên, món của quán hạng 101 cũng là một ngàn trở lên, cho dù cô có tích phân, cũng không tiêu như vậy.
“Cô lừa quỷ hả, cô vừa mới kiếm hết một khoản đó.”
Thẩm Tiêu không để ý tới anh ta.
“Tôi giảm giá!!! Tôi giảm giá!!!” Thiệu Triệt đầu hàng nói: “Tôi không cần cầu thứ khác, tôi chỉ hy vọng cô có thể cho chúng tôi một sự so sánh đúng trọng tâm, nói cho tôi biết tôi với ông ta, rốt cuộc chênh lệch ở đâu, dù sao chuyện này cũng được mà?”
Nếu giảm giá, vậy cũng không phải không được, Thẩm Tiêu quả thật có chút tò mò tay nghề của tên này.
“Được. Nhưng vì sao muốn tìm tôi tới nhận xét vậy?” Thẩm Tiêu nói.
“Ai nói tôi chỉ tìm cô, đầu bếp trong quán khác tôi đều đã hỏi qua. Nhưng bọn họ đều nói tôi kém hơn Nhất Phẩm Cư, tôi mới không tin chuyện quỷ quái của bọn họ. Được rồi, giảm giá đó, nhanh đi, tôi bán rất chạy đó. Sợ tốc độ tay của cô chậm, đặc biệt giảm 10 phần.”
Thẩm Tiêu đến trước cửa hàng của anh ta nhìn, đúng lúc cướp được một phần gà hấp 0.1 tích phân cuối cùng.
Không nghĩ tới thế nhưng anh ta giảm giá tới đáy, Thẩm Tiêu không khỏi nở nụ cười.
Ăn hết gà hấp của Thiệu Triệt, Thẩm Tiêu lại mua một phần gà hấp của Nhất Phẩm Cư hạng một. Hai phần gà hấp to nóng hôi hổi xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tiêu, cô đặt hai cái bát lên trên cái bàn nhỏ giản dị bình thường ăn đồ ăn, sau đó gọi bà cụ Phạm đến cùng nhau nhấm nháp.
Dựa theo giao hẹn, cùng là gà hấp, cô ăn phần của Thiệu Triệt trước.
Dùng chiếc đũa gắp thịt chân gà săn chắc lên, thịt chân dưới da vàng óng ánh thành lát mỏng, chất thịt no đủ mềm nước. Lại đưa vào trong miệng, chính là một vị tươi ngon khiến Thẩm Tiêu cảm thấy kinh diễm. Không phải vị tươi của gia vị tích tụ, mà là vị tươi của chính nguyên liệu. Chỉ có đầu bếp khống chế độ lửa tới trình độ nhất định, mới có thể làm ra loại hương vị cực hạn này.