Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 120: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 18




Nghĩ đến sự tình cờ của mình thế nhưng trực tiếp giành được vé máy bay rời khỏi đây, tâm trạng Thẩm Tiêu rất tốt. Nhưng cô không vội bán thứ này trước, bên cạnh còn có nhiều nho rừng như vậy, nếu đã tới nơi này rồi, cô mang những quả nho này về cho bà cụ Phạm xem như để lại ít vật tư sinh tồn cho bà ta, làm việc thiện.

Thu lại khỉ ngâm rượu, Thẩm Tiêu cũng không chậm trễ thời gian nữa. Cô đi vào vách núi bên này, giẫm lên một vùng trái cây nát vụn, cầm dao găm thu từng chùm từng chùm vào không gian cửa hàng. Nho rừng ở nơi này không ít, Thẩm Tiêu nhét xấp xỉ vào không gian cửa hàng, còn lại hơn phân nửa, nghĩ đến đàn khỉ hẳn là không đến mức không có ăn.

Thu hoạch nho rừng xong, Thẩm Tiêu dọc theo con đường đến khi đi tới nương rẫy. Gần đến buổi chiều, mới trở lại nhà gỗ.

Đêm qua cô một đêm chưa về, trong lòng có đủ loại suy đoán khác nhau. Hiện giờ thấy cô bình yên vô sự trở về, không biết thế nào, trong lòng ngược lại an lòng một chút.

“Sao cả đêm không về vậy.” Bà cụ Phạm sợ cô đói bụng, cầm mấy quả chuối tây rồi đến bên đống lửa nướng, trong khoảng thời gian này trên cơ bản hai người đều dựa vào chuối tây và măng để sống tiếp.

Thấy bà cụ đối xử với mình như vậy, Thẩm Tiêu cũng có hơi cảm động.

“Phát hiện ít thứ tốt.” Cô mang tất cả nho ra: “Bà ăn một ít đi, cháu đi nghỉ ngơi một chút.” Cô nghĩ đến nếu mình đi rồi, một mình bà cụ chỉ sợ rất khó sống sót. Bản thân cố gắng bán rượu này giá cao một chút, có thể giúp được chút nào hay chút đấy.

Thẩm Tiêu trở lại nhà gỗ, ở giữa căn phòng mỗi bên trái phải đặt một chiếc giường, bên trái là của cô. Cô đi qua nằm xuống, mắt vừa nhắm lại, trung tâm mua sắm ảo xuất hiện ở trước mắt.

Không nhìn tin thu về khỉ ngâm rượu của trung tâm mua sắm, Thẩm Tiêu trực tiếp nhấn mở mục mỹ thực, gõ quán mỹ thực số một nói: “Khỉ ngâm rượu thu bao nhiêu?”

Bên kia trả lời rất nhanh chóng: “Bao nhiêu?”

“Giá thu về của trung tâm mua sắm là 300.”

“Vậy tôi ra 350.” Tạm dừng một lát, bên kia lại tiếp tục nói: “Cho dù ai ra giá, tôi đều thêm 50 tích phân với giá mà tất cả bọn họ đưa ra.”

Sự hào phóng của đối phương làm cho Thẩm Tiêu có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới anh thích rượu như vậy.”

“Ha hả, mời mau chóng ra giá cả.”

Không vội vã giao dịch, Thẩm Tiêu dựa theo lệ thường tiếp tục hỏi những quán khác ở phía dưới. Gần như mấy quán xếp phía trước đều là thái độ giống vậy. Tích phân không là vấn đề, rượu ngon là được.

Nếu thứ này đã không lo việc bán, Thẩm Tiêu sẽ tiếp tục đi xuống nữa.

Khi cô hỏi những quán xếp phía sau, ông chủ quán đó hỏi cô: “Bình khỉ ngâm rượu này mấy quán phía trên hẳn là có thể tốn giá gấp mấy lần thu mới được, giá cả này cô cũng không vừa lòng sao?”

“Giá cả bọn họ đưa ra là dù cho người khác ra bao nhiêu, bọn họ sẽ tăng giá dựa trên cơ sở, tôi hỏi thêm một quán là được thêm một quán. Không nghĩ tới, bọn họ sẽ nguyện ý tiêu giá cao như thế để thu mua.”

“Cô không phải đầu bếp.” Có lẽ chủ quán đó cũng biết mình không có hy vọng thu mua, dứt khoát nói ra nguyên do: “Chỉ có đầu bếp chúng tôi mới hiểu, giá trị của mấy thứ này không phải dựa vào tích phân để quảng cáo rùm beng. Bình khỉ ngâm rượu này trong mắt các cô, có lẽ chỉ là một đạo cụ thu hoạch tích phân, nhưng ở trong mắt chúng tôi, nó cũng có thể làm cho phẩm chất món ăn phẩm trực tiếp bay lên một tầng cao nhất.”

Khi nhìn thấy câu đầu tiên, Thẩm Tiêu đã muốn phản bác. Nhưng cô trả lời một nửa, lại đột nhiên dừng lại.

Cô không phải đầu bếp sao? Không, cô đương nhiên phải rồi. Khỉ ngâm rượu là thứ tốt sao? Cũng đúng. Nếu là cô của trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, trên cơ bản đều nghĩ thứ này và nấu nướng có liên quan hay không, tương lai khi nấu có thể dùng đến hay không. Nhưng hiện tại, trung tâm mua sắm ảo vừa ra giá thu về, cô nghĩ đến chính là bán ra, đi đổi tích phân.

Trước mắt, ánh mặt trời vào chiều đúng lúc từ bên ngoài chiếu vào trong nhà gỗ, ánh sáng vàng rực rỡ làm cho cả bên trong đều phát ra ánh sáng, tất cả nhìn đều tốt đẹp như vậy, Thẩm Tiêu lại cảm thấy từng đợt nghĩ lại mà sợ.

Cô thiếu chút nữa đã bị lạc đường.

Cô vốn nghĩ rằng chỉ cần giữ ý nghĩ tỉnh táo, thường xuyên nhắc nhở mình chỉ là một khách qua đường thu hoạch tích phân, sẽ không bị lạc. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ khi cô tiến vào thế giới hoang đảo cho đến hiện tại, thời gian gần hơn một năm, trong lòng cô chỉ nghĩ làm thế nào đạt được tích phân, lại chưa từng nghĩ tới nâng cao bản thân.

Suốt ngày bận rộn vì tích phân, lòng tiến thủ của cô đâu rồi?