Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 12: Cầu sinh hoang đảo 12




Ngày thứ ba, Thẩm Tiêu cảm giác mình càng lúc càng suy yếu hơn, mức độ suy kiệt của cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng khiến cho đầu óc cô choáng váng, tim đập nhanh, vừa sờ lên trán thì nhiệt độ cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, cô biết đây là do trong cơ thể không có lượng nước thay thế.

Dương Hoằng nhìn thấy tình trạng của mọi người không tốt bèn dứt khoát bổ một quả dừa: “Hôm nay chúng ta bắt đầu cất nước, thiếu một quả dừa này cũng không thay đổi được gì, chẳng bằng bây giờ mọi người uống trước, sau đó có sức làm việc.”

Vẫn như cũ sáu người chia nhau một quả dừa, tuy không nhiều nước, nhưng chất lỏng mát lạnh vừa vào miệng, mọi người cảm giác tốt hơn nhiều.

“Tôi ổn hơn nhiều rồi, hôm nay sẽ cùng làm việc chung với mọi người.” Anh Tử ráng chống đỡ muốn đứng lên, Thẩm Tiêu dùng trán tựa vào trán cô ta, kiểm tra qua nhiệt độ, thấy cô ta quả thật hạ sốt: “Bây giờ cô căn bản không có sức, vẫn nên đừng động đậy thì hơn.” Thấy Anh Tử ngượng ngùng, Thẩm Tiêu đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Anh Tử: “Hay là cô giúp mọi người quan sát độ cao của nước biển, chú ý một chút xem lúc nào nước dâng lên đến người, lúc đó khoảng mấy giờ, hoặc là vị trí mặt trời ở đâu.”

Thủy triều lên xuống có quy luật, nước biển vẫn luôn chậm rãi chuyển động, nhưng lúc thủy triều lên cao nhất và thủy triều xuống thấp nhất, ở giữa chênh lệch 12 tiếng, nếu như có thể biết được đại khái thời gian thủy triều lên xuống, chuyện này đối với bọn họ đi biển đánh bắt hải sản mà nói, có sự giúp đỡ rất lớn.

Anh Tử thấy mình có việc để làm thì lập tức đồng ý.

Buổi sáng trước đó mọi người dùng than củi rửa mặt xong lại đến chỗ đá ngầm lấy ít tảo tía gì đó, ăn qua loa bữa sáng, Dương Hoằng đi đến rừng trúc chặt hai cây về.

Chất lượng của hai cây trúc này không đồng đều, vừa hay có thể tạo ra một cái chén và nắp, hôm nay bọn họ cần phải cất nước, đầu tiên phải đun sôi nước, sau đó để nước bay hơi đọng lại trên nắp, nhỏ giọt xuống.

Tuy Dương Hoằng nói anh ta phụ trách việc tìm nơi trú ẩn, nhưng chuyện chặt trúc, làm chén này cần đến thể lực. Anh ta vẫn giúp đỡ trước sau đó mới rời đi.

“Dương Hoằng, người này rất tốt!” Phương Phương cảm thán đạt được sự nhất trí của mọi người, Phương Minh Tuyết nói thêm: “Dáng dấp cũng đẹp trai nữa.”

Đối với chuyện này, Thẩm Tiêu chỉ cười không nói.

Có chén trúc rồi, lúc này Thẩm Tiêu đặt chén nước bên cạnh đống lửa, bởi vì lúc trước có kinh nghiệm nấu nước kim ngân và canh cá, cô tương đối dễ dàng tìm một vị trí thích hợp, để bên ngoài đống lửa, lại dùng một tảng đá hơi ngăn cản, như thế vừa có thể làm nóng lại không khiến cho chén trúc nhanh chóng biến thành than, kéo dài thời gian sử dụng của chén trúc.

Theo nhiệt độ tăng cao, chén trúc bắt đầu nóng lên, ngay từ đầu chỉ có chút hơi bốc lên, theo nhiệt độ càng lúc càng cao, hơi nước bắt đầu dày hơn, nhìn hơi nước bốc lên, mấy người bên cạnh đống lửa đều vô cùng mừng rỡ, đây chính là liên quan đến mạng sống của bọn họ.

Khi cuối cùng cũng có một nước ngưng tụ ra, Thẩm Tiêu không kìm lòng được mà vươn tay quẹt, đưa vào trong miệng, giọt nước mang theo hương trúc nhàn nhạt, rất nhanh biến mất trên đầu lưỡi, không có hương vị gì, cũng không mặn hay chát.

“Cuối cùng cũng có nước!” Trên mặt Thẩm Tiêu lộ ra nụ cười.

Tuy chút nước này không cách nào làm dịu đi khát vọng của cơ thể với nước, nhưng trong lòng lại là sự động viên rất lớn với cô.

Thế nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, bốn xung quanh nắp chén có thể tích nước, giọt nước phân tán không đều, Thẩm Tiêu nghiêng nắm chén sang một bên, lúc này nước mới tụ lại một chỗ, nhưng lại không dễ thu hóa, bởi vì chén trúc tương đối nhỏ, những giọt nước từ bên cạnh rơi xuống, lại bị bốc hơi không ít, không nói đến hiệu suất chậm, còn lãng phí rất nhiều.

“Hơi nước gặp nóng ngưng tụ, chẳng lẽ chúng ta phải dùng chén để thay thế hứng nước? Sau đó lại làm nóng?”

“Như thế quá phiền phức.”

Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một lượt, để nước cất lộ trong không khí, mức độ lãng phí này không thể tránh được, thứ mà bọn họ có thể làm được chính là cố gắng giảm bớt loại lãng phí này.

Nếu như lúc này có túi nilon, thì mọi chuyện đơn giản hơn, dùng túi nilon che kín chén trúc, ở giữa khoét một lỗ, sau đó đem nắp trúc bọc ở trên túi, đến lúc đó hơi nước không thoát đi đâu được.

Thế nhưng trên đảo không có loại sản phẩm công nghiệp hóa hiện đại như thế, cô chỉ có thể tìm thứ thay thế, cô nhìn xung quanh một lượt, quyết định dùng lá chuối tây để thử xem sao.

Mặt lá chuối tây dài, nói về diện tích và độ mềm mà nói, là thứ lý tưởng nhất mà bây giờ cô có thể dùng, duy nhất không ổn là vì đó là thực vật, dễ bị hơi nóng làm chín. Nhưng cụ thể có được hay không, vẫn là trước tiên cần phải thử một chút.