Tương tự như những gì cô đã đoán trước đây, trong khoảng một trăm năm trước, một thế giới khác có cùng thân phận với cô ngẫu nhiên được phân vào thời gian và không gian đó để làm nhiệm vụ, nhưng tiếc rằng anh ta không được may mắn lắm, vừa đến anh ta đã gặp phải một chiến tranh với vũ khí nóng. Dưới pháo lửa, tất cả các phương tiện cứu sống của anh ta đã được sử dụng hết, cuối cùng anh ta cũng bị giết như những người khác, xác chết được đồng bào chôn xuống hố sâu để tiện an táng.
Sau khi anh ta chết, hạt nhân hư ảo mà anh ta lấy được từ các bản đồ khác cũng bị mất trong không gian này.
Chiến tranh à.
Thẩm Tiêu thở dài, ấn nút xác nhận đến thế giới tiếp theo.
Ngay từ bản đồ thế giới dưới đáy biển, khi cô có đủ tích phân, cô đã mua thông tin của bản đồ tiếp theo – thế giới tiếp theo là rừng mưa nhiệt đới.
Để tồn tại trong môi trường tự nhiên, những đạo cụ cứu mạng trước đây của Thẩm Tiêu đã đủ rồi. Cùng với nguồn tài nguyên dồi dào của khu rừng nhiệt đới, lại dễ dàng đạt được tích phân để thoát khỏi, vì vậy Thẩm Tiêu đã chọn rời đi ngay sau khi lấy được hạt nhân, chứ không phải tiếp tục ở lại để kiếm tích phân.
Bóng tối trước mặt, Thẩm Tiêu lại mở mắt ra, chỉ thấy tầm mắt ở nơi nào, cây đại thụ cao ngất, tán cây cao rậm rạp che khuất một nửa ánh sáng mặt trời, cả khu rừng tối tăm ngột ngạt, tràn ngập mùi thối rữa.
Nghĩ đến thế giới thứ nhất, thế giới thứ hai đều có đồng đội, Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một lát, rất nhanh đã nhìn thấy đồng đội ở thế giới này của cô, họ đều chưa tỉnh lại. Lúc Thẩm Tiêu đang suy nghĩ có cần đánh thức họ dậy không thì trong đầu cô cũng xuất hiện lời nhắc của trung tâm mua sắm ảo: Là người hướng dẫn cho người mới của thế giới này, mỗi người mới sống sót thêm hơn một tháng, lúc kết toán có thêm 50 tích phân. Thất bại không bị phạt.
Người hướng dẫn cho người mới?
Nhìn năm người đồng đội trước mặt, Thẩm Tiêu bất giác nghĩ đến Dương Hoằng. Có phải lúc đầu Dương Hoằng cũng như thế này với cô, nhận cái nhiệm vụ gọi là nhiệm vụ hướng dẫn này?
Nhưng mà thất bại không bị phạt, thế thì còn có thể chấp nhận. 250 tích phân này, cô kiếm được thì kiếm, không kiếm được thì cô cũng hết cách – trải qua bản đồ sa mạc, Thẩm Tiêu không chắc được tất cả những người này đều là người tốt. Cho nên cô không hề hăng hái mấy với phần thưởng mà trung tâm mua sắm ảo đưa ra.
Nghĩ đến lúc đầu khi Dương Hoằng ở bên họ, cũng không chủ động như thế, Thẩm Tiêu cảm thấy, đối với người lạ mà nói, có lẽ không quá chủ động sẽ tốt hơn.
Ý nghĩ đó lóe lên, Thẩm Tiêu cũng từ bỏ ý định đánh thức họ dậy, mà ngẩng đầu lên nhìn môi trường xung quanh, và chọn một hướng có cây cối thưa thớt để thăm dò.
Do lượng mưa vừa đủ trong rừng nhiệt đới và sự tích tụ của những chiếc lá thối, đất bùn rất mềm, Thẩm Tiêu đã gặp một số khó khăn khi đi lại. May mà có một cây nhỏ bên cạnh có thể lợi dụng được, suốt đường đi cô nắm lấy cành cây mà đi lên, khi cô ra khỏi bóng cây che khuất cả bầu trời, cô nhìn lại, và những gì đã hiện ra trước mặt cô là một biển rừng đến tận chân trời.
Trong thế giới lần trước không thấy một vùng xanh biếc, hiện tại lại được cơ hội sống vây quanh, dù biết trong màu xanh lục này ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nhưng trong lòng Thẩm Tiêu vẫn thấy vui.
Một thế giới tràn đầy sức sống sẽ thoải mái hơn nhiều so với một môi trường có bầu không khí trầm lặng, đầy vẻ đe dọa.
Đứng trên tảng đá hóng gió rừng một hồi, Thẩm Tiêu đoán người bên dưới chắc cũng đã tỉnh lại rồi, cô bèn quay lại chỗ cũ.
Giống như dự đoán của cô, năm người nằm dưới cây quả thực đã tỉnh lại rồi. Trong năm người này, có hai cặp đôi nam nữ trẻ tuổi đứng với nhau rất gần, lúc này họ đang nhìn môi trường xung quanh, ngoài đội nhỏ của họ thì còn có một bà già hơn sáu mươi tuổi.
Thẩm Tiêu có chút bất ngờ khi nhìn thấy họ, lúc nãy cô không chú ý thấy trong năm người này lại có một người già.
Cô vừa quay lại, năm người kia đã nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy sự phòng bị.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Tiêu không thể hiện biểu cảm trên mặt mình, cô nói: “Tỉnh rồi thì xuất phát thôi, ở đây là rừng mưa nhiệt đới, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, chưa hết, chúng ta còn phải đề phòng động vật nguy hiểm bất ngờ xông ra. Cách tốt nhất là phải tìm được nơi ẩn nấp trước khi trời tối rồi châm một ngọn lửa.”
Bây giờ bọn họ mới vừa đến thế giới này, vẫn chưa đến mức đói khát, lúc này tạm thời có thể không cần lo lắng về lương thực, nguồn nước thì trong rừng nhiệt đới khá dồi dào, nhưng nơi trú ẩn lại khó tìm, nếu như không tìm ra thì có lẽ họ phải tự ra tay dựng một cái.