Trò Chơi Định Mệnh

Trò Chơi Định Mệnh - Chương 35: Chương 35: Lần Thứ Nhất Được Cầu Hôn




My lại bị Tú Anh đẩy vào đường cùng, cô không biết giải thích ra sau, cô chỉ mở miệng lấp bấp nói gì đó mà không phát ra tiếng được. Không khí trở nên khá căng thẳng, bỗng. . .

- My nếu vậy thì cháu và Khánh nên làm đám cưới đi, không thôi sau này bụng to sẽ mặc áo cưới không đẹp đâu._ Bà nội Khánh nói một câu hết sức bất ngờ.

- Diễm My, đứa bé mấy tháng rồi._ Thanh Nhi dịu dàng hỏi

My cúi gầm mặt xuống đáp "dạ 2 tháng"

- Thiên Khánh chú cũng giỏi lắm mới về nước có 5 tháng mà đã có con gần 3 tháng._ Khỏi cần nghĩ đó là giọng Nam An, tính anh vui vẻ trái ngược với Khánh có lẽ do gen duy truyền của cha anh. Mà cha Thiên Khánh lúc trước đâu có lãnh đạm như Khánh bây giờ đâu chứ, chắc là do ảnh hưởng 1 chút tính của Khánh My lúc trước.

- Được rồi Nam An đừng chọc Thiên Khánh nữa, Thiên Khánh con cũng nên cầu hôn Diễm My đi, chuyện đã đến nước này rồi._ ông nội của Khánh giờ mới lên tiếng.

Khánh gật đầu thay lời đáp và khổ thay cho My với Khánh suốt bữa ăn, hai người họ bị hỏi cái này đến cái khác. Khi bữa cơm kết thúc, My vào trong nói chuyện gì đó với bà nội, trong phòng chỉ có 2 bà cháu họ. Nói chuyện một lúc không lâu sau thì họ ra về nhưng không về thẳng nhà mà ghé trung tâm mua sắm mua đồ cho baby. (sắp có chuyện hay để xem)

Khánh chở My đến trung tâm thì láy xe đi đâu đó anh chỉ bảo lát anh sẽ quay lại rước cô rồi thôi. Thế là có một mình cô mua sắm nhưng dù sao một mình làm mọi thứ cô cũng quen rồi không sao nhưng . . .

- Ê trẻ tuổi vậy mà có con rồi chắc bị lừa tình rồi.

- Đúng rồi, nếu có chồng thì cần phải gì, một mình ôm bụng bầu đi mua đồ cho con.

- Thôi kệ, cái giống đẹp đó chắc chảnh nên bị bỏ là vừa

Bla. . . Bla. . .

My đang mua đồ ở bên shop dành cho baby thì bên kia shop quần áo dành cho nữa, có 3 người kia nhiều chuyện nói. My nghe hết chứ nhưng cô không nói gì im lặng bởi cô nghĩ những loại người ăn không ngồi rồi nên nói vậy thôi. Miệng đời mà lúc nào cũng độc địa như thế hơi đâu mà tranh luận với họ. Chợt. . . .



Ahhh

Tiếng la, hét của các cô gái trẻ trong trung tâm mua sắp.

- Trời ơi người đâu mà đẹp trai quá vậy (=.=||)

- Đúng rồi, đẹp nghiên nước nghiên thành luôn @[email protected] bla . . .,bla

Vô số lời khen, không chỉ 3 cô gái dư luận kia mà còn nhiều cô gái và nữ nhân viên khác. Cả trung tâm mua sắm ai cũng nhộn nhịp chỉ My thản nhiên lựa đồ cho baby. Cô cũng nghe rất rõ chứ nhưng cô vẫn im lặng, trong lòng cô nghĩ có lẽ họ chưa thấy trai đẹp bao giờ nên giờ vẫn vậy. My ung dung lựa đồ hết bộ này đến bộ khác xong rồi cô rời shop quần áo sang đồ dùng.



Ahh

Tiếng la hét bất ngờ la lên lúc này làm My giật cả mình, cô tính lên tiếng bực bội nhưng khi quay qua thấy Thiên Khánh đi đến chỗ cô thì cô liền hiểu ra

Thì ra nguyên nhân là đây. Do yêu tinh (Thiên Khánh ¬_¬||) tác quai quái đó mà. Đúng là. . .

Ê khoan đã!!!

Có cơ hội trả thù rồi, cả trời cũng giúp mình, phải trả một vố cho bọn họ ê mặt mới hả dạ.

My đi đến chỗ Khánh thân mật gọi "chồng" anh không kịp phản ứng thì cô đãng choàng tay cô vào tay anh và loi anh đi. Không cần nghĩ những cô gái khi thấy cảnh này thì số ít ngưỡng một còn số nhiều thì ganh tị biết bao nhiêu, mặt người nào người nấy như bánh trán nương bị khét vậy. Cũng phải thôi mỹ nam có một không hai mà :v cộng thêm độ lạnh lùng kia không khiến con người ta chết mê chết mệt mới lạ (cả mình cũng thế :D ). My từ lâu biết Khánh tính tình ít nóo vốn đã nguy hiểm rồi giờ mới nhận ra nhan sắc của cũng nguy hiểm vô đối :3 nữa.


Haizz. . . Nói chung là cả người anh từ nhan sắc đến tính tình đều nguy hiểm. Yêu tinh, đúng là đại đại đại yêu tinh @[email protected]

Việc làm của My không cần nói anh cũng biết My đang lợi dụng anh để trả thù đám nữ kia, anh biết rất rõ điều đó nhưng anh đành im lặng chịu thiệt một bữa, một bữa mà không sao đâu ^_^



- Lúc nãy em và nội nói gì vậy? _ thấy tâm trạng My rất tốt nên anh nhân cơ hội này hỏi.

Nhưng My không trả lời mà tiếp tục mua đồ. Không phải My không muốn trả lời mà tại cô không nghe, bởi họ đang ở tiệm đồ chơi cho baby mà nên My bị lạc vào mê cung không chú tâm vào gì ngoài mấy món đồ chơi nữa. Thấy cô trẻ con như thế Khánh bất đắc dĩ lắc đầu.

Duyên số à nhầm định mệnh một lần nữa đưa đẩy 3 cô gái kia và My gặp lại nhau trong shop đồ chơi này, nhờ vậy My thoát khỏi mê cung đồ chơi kia trở về thực tại. Trong đầu cô nảy ra một ý cực kì hoàn hảo để trả thù. Buông đồ chơi trong tay xuống cô lại choàng tay vào tay Khánh nói.

- Thiên Khánh anh nghĩ xem nếusinh con ra nên đặt tên con là gì? Theo Theo em là con gái tên My Anh, còn con trai thì tên Khánh An được không.

Khánh đúng là dở khóc, dở cười với My

Cô nhóc này lại lấy mình ra trả thù đây mà, đúng là nhóc con. Suốt ngày chỉ nghĩ ra những việc trả thù là hay nhất.

- Tùy em. . . Miễn là em thích._ Một câu cực kì dịu dàng và ấm áp khiến người khác cảm thấy ganh tị chết đi được.

Một nụ cười thoả mãn âm thầm vang lên trong lòng.

Mấy hôm sau


My thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Ăn sáng xong không có việc gì My lên phòng đến giá sách tìm tiểu thuyết để đọc thì một chuyện khủng khiếp xảy ra.

Sao giá sách trống rỗng không còn một cuốn thế này. Trời ơi! Sinh mạng thứ hai của tôi, cuốn "Khế Ước Quân Hôn", "Đừng Để Lỡ Nhau", "Đến Bên Anh", "Tận Cùng Là Tình Yêu" 4 cuốn truyện mới mua của tôi không cánh mà bay, không chân mà chạy, của tôi chúng biến mất hết rồi. Huhu trời ơi 4 cuốn mới tinh khó khăn lắm mới mua được với lại chưa đọc đến tập cuối nữa mà mất rồi huhu.

My đang khóc trong lòng thì cô bỗng nghe tiếng xe tải trước nhà chạy đi, cô liền xuống lầu xem thì thấy trên đường rớt lại cuốn sách với tựa đề 4 chữa "Khế Ước Quân Hôn" khiến My trợn mắt lên mà nhìn. Không cần đoán lòng My cũng biết ai đã làm việc này. 3 chữ Dương Thiên Khánh hiện lên trong mắt cô với hầm hầm lửa giận. Tay cô siết thành nấm đấm, cô thề thù này không trả, không lấy tên Diễm My nữa.

Khoảng 5h chiều thì Khánh đi làm về, buuiớc vào cửa thì anh nghe . . .



- Thiên Khánh khùng, Thiên Khánh điên, Thiên Khánh tửng, Thiên Khánh tâm thần, Thiên Khánh 3 lên, Thiên Khánh tửng tửng._ Giọng vàng đó không ai xa lạ đó chính là Diễm My nhà ta, tình hình em ấy đang chơi My Talking Tom đó mà. Đương nhiên những cây hồi nãy của cô được chú mèo trong ipad thuận lại nguyên văn. Khánh nhịn không được lắc đầu cười.

Trong bóng đêm của sự lạnh lẽo và cô đơn, một người con gái xoã tóc dài mặc chiếc đầm xanh nhạt ngồi dựa lưng vào đầu giường gương mặt hết sức trầm tư hình như cô đang nghĩ điều gì đó.

"Diễm My, bác đã điều tra và biết hết mọi việc bác thực sự xin lỗi về những việc làm của Khánh Ngọc"

"Diễm My, con bé ngốc này, từ nay về sau bà sẽ là bà nội của con, những việc mà Khánh Ngọc đã gây ra bà sẽ bắt nó xin lỗi con, bà sẽ nói với cha mẹ Khánh Ngọc dạy dỗ nó lại cho thật tốt để không phá gia đình người ta. Và kể từ bây giờ trở về sau nếu ai ăn hiếp con hãy nói bà, kể cả Thiên Khánh bà sẽ trị tội người đó cho con"

Lần lượt từng lời của người nhà họ Dương hôm trước trong nhà chính hiện lên trong đầu cô. Thật sự những lời đó khiến cô cảm thấy ấm lòng và làm cho cô suy nghĩ về việc làm của mình đối với nhà họ Dương trong thời gian qua.

Phải chăng mình đã sai khi suốt 4 năm qua cứ mãi ôm hận thù trong lòng và ghét bỏ tất cả mọi người những ai liên quan hay thuộc họ Dương cùng với Khánh Ngọc. Thật sự mình đã sai rồi sao? Nếu vậy mình nên làm gì để quay lại từ đầu đây? Mình còn cơ hội để quay lại hay không? Còn không???

. . .


3 ngày sau

Khánh vẫn còn ở nhà My, ngày hôm nay như mọi khi, sáng Khánh đi làm, My ở

nhà lo bếp núc, tối Khánh về họ ăn cơm chung. Cuộc sống của họ chẳng khác nào vợ chồng.

Khánh hôm nay đi kỳ hợp đồng với đối tác. Lần này đối tác của anh là ông chủ của công ty đá qúy lớn nhất đất nước. Khánh được ông chủ đó dẫn đến xưởng thủ công làm đá qúy và dẫn đến những chi nhánh lớn của công ty. Ông đưa Khánh xem từng mẫu trang sức mới làm của công ty ông, từ trang sức nữ đến trang sức nam. Ông dẫn anh vòng lớn trong chi nhánh lớn nhất của công ty ông, và rồi vô tình anh thấy chiếc nhẫn kim cương kia lòng anh chợt nghĩ.

Bụng My ngày một lớn rồi cho dù bây giờ không thấy nhưng chỉ một hai tháng sau đã nhìn thấy bụng. Đúng mình nên nghe lời bà nội, nếu sau này bụng My lớn không có ai bên cạnh mọi người sẽ đàm tếu về cô. Chuyện ở trung tâm mua sắm lần trước là một ví dụ cho sau này. Dù cho cha đứa bé là ai mình không quan tâm miễn sao đứa bé đó là con của My cũng tức là con của mình, đúng dù ra sao thì cả 2 mẹ con của My cần mình che chở, đúng mình nên làm thôi.

Anh liền hỏi thăm về chiếc nhẫn kim cương đó. Thì anh biết đó là mẫu nhẫn cưới mới nhất hiện nay cũng là mẫu duy nhất do ông tự tay làm, có rất nhiều người mua nó nhưng ông không bán bởi ông làm định tặng vợ ông nhân ngày cưới sắp tới của ông. Khánh biết ông không bán nhưng anh vẫn hỏi thử, ông rất ngạc nhiên bởi ông nghe nói là Thiên Khánh từ trước đến nay vốn là người của công việc, chưa từng có một bài báo hay thông tin nào nói anh có bạn gái hay đã có vợ nhưng hôm nay anh lại mua nhẫn cưới. Đương nhiên ông sẽ hỏi, thì anh không giấu mà anh nói ra là anh định cầu hôn bạn gái mình. Nghe vậy ông chủ công ty đá qúy ngây ra một lát sau ông mới phản ứng và chấp nhận bán chiếc nhẫn đó cho anh vì ông thấy được thành ý chân thành của Khánh qua đôi mắt.


Sau một ngày đi gặp đối tác xong thì Khánh về thẳng nhà không ghé tập đoàn. Anh ngồi trên xe, tay phải cầm vô-lăng, tay trái cầm hộp tròn màu đỏ. Anh xoa xoa hộp tròn nhìn nói rồi môi mím nhẹ như cười rồi cất vào túi.

Về đến nhà My, anh đi thẳng lên phòng, để hộp nhẫn cưới lên bàn rồi vào phòng tắm rửa.

Sáng



Sau khi thức dậy, đánh răng, rửa mặt và thay đồ xuống nhà ăn sáng, ăn xong thì cô nhàn nhã lấy ipad ra chơi bắn cá, chơi chán xong cô lại lên phòng. Khi bước vào phòng, cô thấy trên nệm có một tờ giấy, một cây viết với một hộp tròn màu đỏ. Kế bên là điện thoại của cô, cô thấy điện thoại của cô có một tin nhắn thoại cô mở ra nghe.

- Làm vợ anh được không em. . . anh biết 4 năm qua em bị tổn thương rất nhiều nhưng hãy tin anh, anh hứa sẽ mang lại cho em niềm tin. Dù cha của đứa bé là ai anh không quan tâm, anh chỉ cần em là mẹ đứa bé còn anh sẽ chấp nhận đứa bé làm con là được rồi, anh sẽ mang lại ẹ con em hạnh phúc, anh hứa anh sẽ cùng em và con, gia đình chúng ta cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc, xây dựng lại cảm giác ấm áp của gia đình mà em đã mất. Hãy tin anh, đặt niềm tin vào anh một lần nữa em nhé! . . . Nếu em chấp nhận thì hãy kí tên vào tờ "Đơn Đăng Ký Kết Hôn" và đeo chiếc nhẫn trong hộp vào, còn không thì hãy để đó cho đến khi nào đồng ý, một ngày nào đó em chấp nhận anh thì hãy kí tên mình vào. Yên tâm anh sẽ đợi, 1 năm, 5 năm rồi 10 năm hay 20 năm, 50 năm chờ được anh sẽ chờ, anh sẽ đợi ngày chúng ta sống cùng nhau dưới một mái nhà và những đứa con của chúng ta.

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăng dài trên mặt My rồi rơi xuống chiếc hộp tròn vải nhung màu đỏ kia.

- Đồ ngốc, có ai lại cầu hôn bằng cách này chứ không lãng mạn tí nào cả, đồ ngốc anh đúng là đồ ngốc mà._ My trả lời lại tin nhắn của anh.

Lát sau điện thoại cô lại có tin nhắn thoại.

- Anh không biết lãng mạng là sao nhưng anh biết cách mang lại cho em niềm vui, mang lại cho em hạnh phúc. Hôm nay anh nhận ra anh không còn là anh nữa từ khi quen em anh như trở thành con người khác, anh mất đi vẻ kêu căng, lạnh lùng vốn có trước kia của mình, anh mất sự vô tâm của bản thân mình, phá đi quy tắc sống của mình rồi chợt nhận ra anh làm tất cả điều đó để làm gì? Giờ anh mới biết tất cả là vì em, Diễm My người con gái anh thương.

Cô biết anh là người không thích đùa, cũng không phải là người có miệng lưỡi ngọt ngào, cô cũng biết anh khó khăn lắm mới nói ra những lời dịu dàng và ngọt ngào ấy và cô cũng biết lời anh là hoàn toàn thật.

Đến lúc rồi!

Thù hận nhiêu đó đủ rồi!

Kết thúc thôi!

Tìm một bờ vai vững chắc để tựa vào thôi. Bờ vai đó đang ở trước mặt cô nên nắm bắt và giữ lại thôi. Đúng phải giữ lại, nhất định giữ lại.

My lau đi nước mắt rồi cầm cây viết lên và cầm tờ giấy lên, chần chừ một lúc thì cũng rút ra kết quả. Khi cô vừa đặt bút lên mặt giấy thì điện thoại cô nhận được một tin nhắn.

"Tớ nhà tình thương đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con"

Ngay tức thì My liền buông viết xuống, cô chạy đi, tới cửa phòng bỗng dừng lại. Quay đầu nhìn tờ giấy và hộp nhẫn, cô trở lại cất nó vào trong ngăn tủ rồi đi. Cô không biết rằng lần đi này sẽ mang lại cho cô bao nhiêu bị kịch và sống gió trong tương. Cô cũng không biết rằng lần đi này, suýt chút nữa cô và Khánh sẽ không thể trở về như trước kia mãi mãi.