Trò Chơi Đang Load

Chương 97: Từ trước đến giờ cậu chưa từng vui vẻ như vậy




Tạ Tịch cười nói: “Takoyaki không mắc đâu, với lại chắc gần đây có bán, để em đi mua cho thầy.”

Giang Tà thuận theo suy nghĩ của cậu mà khuyên nhủ: “Không phải vấn đề đắt hay không đắt mà là không nên tiêu tiền phung phí.”

Lời này nghe… rất có lý, nhưng cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó. Tạ Tịch không phản ứng kịp.

Giang Tà lại nói: “Lãng phí ở đây là tiêu tiền vào mấy thứ không đáng, tôi cũng đâu vội, đợi em làm rồi ăn sau.”

Tạ Tịch thế mà bị lừa, cậu gật đầu nói: “Vậy được rồi, đợi mấy ngày nữa em sẽ làm cho thầy ăn.”

Thanh niên Giang Lừa Đảo nhếch khóe miệng, vô cùng hài lòng.

Đợi đến khi đồng chí Giang ôm máy làm Takoyaki về nhà, Tạ Tịch mới bừng tỉnh…

Gì mà đừng tiêu tiền phung phí, lãng phí với không lãng phí gì cơ?

Thứ không cần thiết phải bỏ ra là tiền mua máy mới đúng! Mua thứ này về nhà làm mới là lãng phí có được không?

Nhưng đã muộn rồi.

Hiện tại Tạ Tịch đang bị bao phủ trong vầng hào quang người tốt vô cùng lóa mắt của Giang Tà, kính lọc cực mạnh, rất dễ dàng bị dao động.

Mua nguyên liệu nấu ăn xong Giang Tà còn tính lừa bạn nhỏ vào khu vực bán văn phòng phẩm.

Tạ Tịch đi theo không chút nghi ngờ, còn tưởng thầy Giang định mua sổ với bút để soạn giáo án gì đó.

Giang Tà liếc mắt đã nhìn trúng một quyển sổ nhỏ màu trắng ngà, y cầm lên hỏi: “Xem có được không?”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà lại quan sát kỹ càng quyển sổ: “Không đẹp à?”

Sổ nhỏ màu trắng ngà, mặt trên còn in mấy đóa… chắc là hoa tường vi. Bìa ngoài tròn trịa trơn bóng, trông vô cùng trẻ con.

Giang Tà mở quyển sổ ra, đủ loại giấy màu sặc sỡ đập thẳng vào mắt Tạ Tịch.

Sao một người đàn ông như Giang Tà lại thích loại sổ này chứ?

Quả nhiên… Ừm…

Rất hoa hòe hoa sói!

Tạ Tịch cười khan nói: “Đẹp lắm ạ!”

Mỗi người đều có mắt thẩm mỹ khác nhau, cậu không dám gật bừa nhưng cũng không thể tỏ ra kỳ thị được.

Đàn ông thì sao, đàn ông còn mặc đồ nữ được nữa là, mình nên tôn trọng họ.

Giang Tà hỏi: “Có thích hợp làm quà tặng không?”

Tạ Tịch khẽ thở phào một hơi, hóa ra là tặng người khác… Vậy còn đỡ, con gái hẳn sẽ thích lắm.

“Hợp ạ!” – Tạ Tịch cổ vũ: “Quyển sổ xinh đẹp như vậy, đối phương khẳng định sẽ rất thích.”



Giang Tà nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy!” – Sau đó đưa quyển sổ cho Tạ Tịch.

Tạ Tịch ngẩng đầu lên: “?”

Giang Tà nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Cho em!”

Tạ Tịch nhận lấy quyển sổ tràn đầy màu sắc thiếu nữ, ngơ ngác hỏi: “Sao thầy lại tặng cho em?”

Cậu giống người sẽ dùng loại sổ này lắm hả? Rốt cuộc thầy Giang đã có hiểu lầm to lớn gì về cậu vậy?

Giang Tà hỏi ngược lại: “Không phải em nói muốn ghi sổ à?”

Tạ Tịch câm nín, nhịn không được nói: “Em có sổ mà, không cần phải thế…”

“Không sao đâu!” – Giang Tà nói: “Em cố gắng ghi chép, tôi muốn kiểm tra.”

Tạ Tịch: “…”

Suy nghĩ trong đầu hai người họ lúc này đại khái là:

Trong đầu Giang Tà toàn là hình ảnh bạn nhỏ ngồi trước bàn dùng bàn tay trắng nõn cẩn thận ghi chép những sinh hoạt vụn vặt của bọn họ lên quyển sổ nhỏ đáng yêu

Tạ Tịch lại cảm thấy quyển sổ này mua theo sở thích của thầy Giang, thầy Giang quả nhiên là một người đàn ông mang tâm hồn thiếu nữ, y ngại nên mới viện cớ là mua cho cậu…

Tạ Tịch trịnh trọng nói: “Thầy yên tâm, em sẽ cố gắng ghi chép.”

Giang Tà nói: “Tôi rất chờ mong.”

Tạ Tịch càng thêm kiên định với phỏng đoán của mình.

Hai người mua một đống đồ lỉnh kỉnh, đợi xách về nhà xong, Tạ Tịch xắn tay áo lên nói: “Thầy làm việc đi ạ, cơm tối nấu xong em sẽ gọi thầy ra.”

Giang Tà không muốn đi, y muốn nhìn bạn nhỏ nấu cơm.

Tạ Tịch nói: “Thầy yên tâm, những chuyện này em làm quen tay lắm, không có vấn đề gì đâu.”

Giang Tà không tiện nán lại thêm nữa: “Vậy được.”

Y vào thư phòng nhưng lại nhịn không được nhớ nhung đến phòng bếp.

Cảm giác trong nhà nhiều thêm một người thật kỳ diệu.

Tạ Tịch nhanh nhẹn nấu một món mặn, một món chay và một bát canh, lúc bưng mâm lên Giang Tà đã sốt ruột đi ra mà không cần đợi cậu gọi.

Tạ Tịch cười hỏi: “Thầy đói bụng lắm ạ?” – Cậu tưởng y bụng đói cồn cào mới hấp tấp như vậy.

Giang Tà hơi đói thật nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác chờ mong không thể diễn tả bằng lời.

“Rất thơm!” – Giang Tà khen ngợi.

Tạ Tịch nói: “Thầy nếm thử đi ạ, không hợp khẩu vị chỗ nào thì bảo để em điều chỉnh lại.”

Giang Tà gật đầu, ngồi vào bàn ăn, nhanh nhẹn gắp một đũa.

Tạ Tịch khẩn trương lên, mắt lom lom nhìn y.

Mặc dù cậu cảm thấy mình phát huy rất khá nhưng không xác định được Giang Tà có thích hay không.

Giang Tà sướng run lên, mặt mày giãn ra, cười nói: “Ngon!”

Tạ Tịch thở phào, cũng mỉm cười: “Thầy thích là tốt rồi ạ!”

Giang Tà nhìn nụ cười của cậu, thầm nghĩ: Nào chỉ đơn giản là thích, phải là rất thích mới đúng!

“Lại đây ăn cùng đi!” – Giang Tà gọi cậu.

Tạ Tịch lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chốc nữa em…”

Giang Tà nói: “Đừng khách sáo với tôi, ăn cơm một mình tẻ nhạt lắm.”

Lời y nói đánh sâu vào cõi lòng Tạ Tịch, mùi vị khi ăn cơm một mình ra sao cậu so với ai khác đều hiểu hơn.

Vốn cậu còn cảm thấy làm vậy không ổn, giờ lại thấy không thành vấn đề.

Bọn họ đều sống một mình, hiểu thấu được nỗi cô đơn.

Tạ Tịch nói: “Vậy em không khách sáo nữa ạ.”

Ăn cơm xong, Tạ Tịch thu dọn bát đĩa, Giang Tà dùng hết sức chín trâu hai hổ kiềm chế bàn tay để mình không đứng dậy hỗ trợ.

Dù sao cũng lấy danh nghĩa giúp việc dụ người ta đến, y phải nhẫn nhịn.



Khổ nỗi quản được tay không quản được chân. Giang Tà bước vào nhà bếp, thấy Tạ Tịch cặm cụi rửa bát thì lập tức nói: “Dùng máy rửa bát đi.”

Tạ Tịch ngớ ra: “Dạ?”

Giang Tà nói: “Máy rửa bát dùng tiện hơn.”

Tạ Tịch hổ thẹn nói: “Em không biết dùng ạ.” – Cậu chưa từng động vào mấy thứ máy móc này.

Giang Tà cũng chưa dùng bao giờ, song mấy đồ điện hiện đại hóa đều rất dễ hiểu, chỉ cần không sợ hỏng, nghiên cứu chút là xong.

Giang Tà nói: “Để tôi dạy em.”

Tạ Tịch nghe răm rắp: “Vâng ạ.”

Giang Tà lướt nhanh qua bảng thao tác, hiểu đại khái xong bèn quay sang giả vẻ thành thạo.

Đừng để ý bản thân có làm được hay không, dáng vẻ ngầu là đủ rồi.

Tạ Tịch không hiểu thật, tâng bốc y hết nấc luôn: “Hóa ra là như vậy!”

Đại khái là vậy đó… Giang Tà hỏi lại: “Rất đơn giản đúng không?”

Tạ Tịch gật đầu như trống bỏi: “Thuận tiện lắm ạ!”

Giang Tà nói: “Từ giờ dùng máy rửa bát đi, còn có chế độ rửa nước nóng giúp diệt khuẩn nữa, tốt hơn rửa bằng tay nhiều.”

Tay bạn nhỏ non mềm như vậy, sao có thể ngâm suốt trong bồn nước được chứ?

Tạ Tịch cảm khái từ tận đáy lòng: Có tiền tuyệt thật đấy, về sau cậu cũng muốn ở lại trường làm giảng viên.

Dọn dẹp xong nhà bếp Tạ Tịch cầm lấy máy hút bụi chăm chỉ vệ sinh quanh nhà.

Giang Tà chui vào thư phòng, cố thủ một hồi lại viện lý do đi rót nước để ra ngoài nhìn lén, sau khi thấy chiếc máy hút bụi cồng kềnh kia, y về phòng, mở tab mới trên laptop đăng nhập trang web Taobao, nội dung trong mục tìm kiếm là: máy hút bụi tốt nhất.

Hóa ra có cả người máy quét dọn!

Không được, mua người máy quét dọn về Tạ Tịch sẽ cảm thấy mình không có việc để làm, cậu sẽ từ chức mất.

Giang Tà sàng lọc một hồi, chọn một chiếc máy hút bụi không dây đắt nhất và nhẹ nhất.

Chờ Tạ Tịch giặt quần áo xong, lại đem ra phơi ngoài ban công, công việc một ngày mới xem như kết thúc.

Đồng hồ chỉ hướng chín giờ, Tạ Tịch kiểm tra một lượt, xác định không còn vấn đề gì nữa mới đến gõ cửa thư phòng.

Thầy Giang đang lựa máy giặt trong thư phòng nói: “Vào đi!”

Tạ Tịch vào chào: “Thầy ơi em về đây ạ.”

Giang Tà nhìn thời gian, đứng lên nói: “Ừ, để tôi đưa em về.”

Tạ Tịch giật mình, vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, tự em về là được rồi.”

Nhà cậu cách đây hơi xa nhưng hiện tại cậu có tiền, hoàn toàn có thể ngồi xe buýt.

“Sao như vậy được?” – Giang Tà lại bắt đầu trêu chọc: “Một ngày làm thầy cả đời là cha, cha già phải đưa con về tận nhà chứ?”

Tạ Tịch dở khóc dở cười: “Không cần thật mà thầy, em có thể ngồi xe buýt.”

Giang Tà lại nói: “Em cũng coi như làm công ở đây rồi, chú ý đến sự an toàn của nhân viên là nghĩa vụ của ông chủ.”

Tạ Tịch còn muốn nói gì đó, Giang Tà đã mặc xong áo khoác và cầm chìa khóa xe lên, bước chân ra ngoài còn gấp hơn cả cậu.

Tạ Tịch nói: “Phiền thầy quá rồi ạ…”

Giang Tà bảo: “Em nhanh chân lên xe thì có khi giờ đã về nhà rồi đấy.”

Tạ Tịch: “…” – Chỉ đành chạy chậm mới đuổi theo kịp bước chân của y.

Tạ Tịch đã trải qua một tuần vô cùng vui vẻ.

Cậu lớn đến nhường này mà chưa từng gặp người nào tốt bụng đến vậy.

Số lần cậu cười trong cả tuần qua thậm chí còn nhiều hơn cả trong mấy chục năm cộng lại.

Tạ Tịch rất thích công việc này, cũng thích thầy Giang tính tình hài hước, điều càng khiến cậu thỏa mãn hơn là cơm tối nấu xong đều được ăn sạch sẽ.

Đây quả thực là sự khích lệ to lớn nhất đối với một đầu bếp.

Tạ Tịch thích cả máy hút bụi mới nữa, hóa ra máy hút bụi còn có thể nhẹ như vậy, chẳng những không cần dây mà lực hút siêu mạnh, đặc biệt có thêm bảy tám loại đầu hút khác nhau để thay đổi cho phù hợp.

Có đầu hút chuyên làm sạch đệm giường, lần đầu Tạ Tịch dùng xong, vội vàng chạy đi báo cáo với Giang Tà: “Thầy Giang ơi thầy nhìn coi, trong này toàn là ve bụi.”



Giang Tà cười cong mắt, kỳ thực đó là sợi bông, nhưng y không nỡ vạch trần bạn nhỏ, chỉ phụ họa: “Sợ thật, may mà có em quét dọn.”

Tạ Tịch nói: “Em đi dọn dẹp cả ghế sô pha nữa.” – Máy hút bụi biến thành đồ chơi luôn rồi.

Khoảng thời gian này Giang Tà cũng cảm thấy rất vui vẻ, y sống cô độc hơn hai mươi năm, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, loại hạnh phúc và thỏa mãn này là thứ mà người sống một mình khó lòng tưởng tượng nổi.

Hai người vui vẻ song đều có những phiền não nho nhỏ riêng.

Tạ Tịch lấn cấn chuyện mỗi tối Giang Tà đều chở cậu về nhà, chuyện này rất phiền thầy nhưng bất kể cậu ý kiến thế nào, Giang Tà đều khăng khăng phải tiễn cậu.

Phiền muộn của Giang Tà là lòng tham đối với cuộc sống hiện tại càng thêm bành trướng, nếu đêm hôm thức dậy hoặc sáng sớm mở mắt ra là thấy bạn nhỏ ngay thì tốt biết mấy.

Hôm nay Giang Tà có cuộc họp, đến hơn chín giờ vẫn chưa thấy về.

Tạ Tịch nhắn tin hỏi: “Thầy có về nhà ăn cơm không?”

Giang Tà nhắn Wechat trả lời: “Có.”

Tạ Tịch ngồi nhà chờ y, chờ đến tận mười giờ.

Giang Tà họp từ hai giờ chiều đến mười giờ tối, cuống họng khô khốc, người cũng đượm vẻ mệt mỏi.

Tạ Tịch thấy y trở về thì vội vàng hâm nóng thức ăn, còn nấu lại bát canh.

Giang Tà tựa vào cửa phòng bếp nói: “Không cần làm khổ mình thế, để vậy tôi ăn được rồi.”

Tạ Tịch vẫn luôn chân luôn tay, miệng đáp: “Nhanh thôi ạ, thầy đợi em một lát.”

Giang Tà cứ đứng chờ ở đó, nhìn chằm chằm phần eo nhỏ buộc chiếc tạp dề của cậu.

Lúc Tạ Tịch quay người lại thì giật nảy mình: “Thầy?”

Giang Tà sửng sốt, nhăn mày nói: “Tôi hơi mệt, đứng một lúc mà suýt ngủ gật mất.”

Tạ Tịch cười nói: “Họp suốt tám giờ, ai mà chịu cho nổi ạ. Cơm nước xong rồi, thầy lại ăn đi rồi nghỉ ngơi cho sớm.”

Chờ cơm nước xong xuôi, Tạ Tịch nói: “Tối nay thầy không cần tiễn em đâu ạ, em sẽ tự bắt xe về.”

Hôm nay thầy rất mệt, lái xe đưa cậu về sẽ càng thêm vất vả.

Giang Tà thoáng ngập ngừng: “Tôi có ý thế này…”

Tạ Tịch xếp bát đĩa bẩn vào máy rửa bát, sau một thời gian sử dụng cậu đã phát hiện ra nhiều mánh nhỏ: “Dạ?”

“Ý tưởng này… Nếu em có thể đồng ý thì cả hai chúng ta đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Tạ Tịch quay đầu lại nhìn y: “Thầy nói đi ạ, chỉ cần trong khả năng em nhất định sẽ đồng ý.”

Giọng Giang Tà hơi khàn đi, vang lên trong buổi tối lại mang theo một hương vị khác: “Em chuyển đến ở cùng tôi đi.”

Tạ Tịch: “!”

Giang Tà đã sớm chuẩn bị đâu ra đấy, y bóp trán, làm ra dáng vẻ mệt mỏi: “Như vậy tôi sẽ không cần lo lắng em về tối không an toàn, buổi sáng em cũng có thể thuận tiện chuẩn bị bữa sáng cho tôi.”Tạ Tịch: Ét ô ét?