Trò Chơi Đang Load

Chương 9: Bảo anh đi anh không chịu, giờ thì hay rồi...




Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (09)

Chương 009: Bảo anh đi anh không chịu, giờ thì hay rồi...

Tạ Tịch: "???" Nếu có thể dùng meme thì hình anh da đen với dấu hỏi chấm không gì thích hợp bằng.

Không phải là anh họ sao? Không phải nhìn rất bình thường hả? Sao cũng quỳ dưới chân Seyin Hall vậy? Hoặc là nên nói, Seyin Hall, cậu phát rồ đến độ ngay cả anh họ nhà mình cũng không buông tha hả!

Cũng may lúc này Tạ Tịch không biết đến sự tồn tại của người thiết kế, nếu không cậu đã muốn nghĩ nát óc tìm từ ngữ hỏi thăm mười tám đời nhà y!

Cậu khiếp sợ như vậy, Glinton cũng không bất ngờ mà thậm chí còn hổ thẹn nói: "Do trước kia anh kiêng kỵ quá nhiều, khiến em chịu tủi thân." Anh ta cho rằng Tạ Tịch kinh hoảng là do vui sướng đến quá bất ngờ khiến cậu nhất thời khó tiếp thu nổi.

Trong lòng Tạ Tịch ngổn ngang, thực sự không biết nên bắt đầu nói chuyện từ đâu.

Glinton lại nói: "Do anh không đúng, sau này sẽ không tiếp tục khiến em đau lòng nữa, có được không?"

Tạ Tịch bị dọa phát hoảng, cậu nghĩ đến Gall rất nhanh sẽ trở về, cất tiếng nói: "Em đã buông tay rồi."

Glinton sững sờ.

Tạ Tịch tạm thời chưa đoán ra tình huống của vị này, chỉ có thể thăm dò một phen, cậu nói: "Giữa chúng ta vốn đã không thích hợp, em suy nghĩ thật lâu, đã nghĩ thông suốt, anh trở về đi."

"Em... Bảo anh trở về?" Đôi mắt rực rỡ như ánh mặt trời của Glinton che kín mây đen, anh ta nhíu chặt lông mày, có chút khó tin nói, "Em thế mà bảo anh trở về..."

Tạ Tịch đã chết lặng: "Đúng vậy, xin trở về đi. "



Nụ cười trên mặt Glinton hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn chằm chằm Tạ Tịch: "Em quyết định rồi?"

Lời này có hơi kỳ quái, chẳng qua Tạ Tịch không mảy may sợ hãi: "Ừ."

Chuyện xảy ra chẳng mấy bất ngờ, một giây sau, anh họ đẹp trai sáng sủa như ánh mặt trời rút ra một con dao găm màu bạc, mặt không cảm xúc đâm tới!

Em trai Tạ: "..." Đối với kết cục đã sớm dự liệu này, cậu chẳng muốn làm bộ kinh ngạc.

Ai ngờ đến, anh họ mới vừa rồi còn mang vẻ mặt dứt khoát tuyệt tình vậy mà lộ ra sự hoảng hốt, anh ta nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tạ Tịch, nhìn ánh mắt đã sớm coi thấu hết mọi chuyện của cậu, dáng vẻ không sợ sống chết đó khiến trong lòng anh ta bỗng nhiên đau xót.

"Em cố ý!" Glinton ôm chặt cậu, trán nổi gân xanh, vẻ mặt điên cuồng, "Em cố ý khích anh nổi giận, em... em... Không... Seyin, em... Không cần..."

Anh ta thống khổ gần chết, tiếng nói ngắt quãng, cơ hồ nói không thành lời.

Tạ Tịch đang ở sát ranh giới load, trong lòng hiếu kì nhưng cũng không cách nào hỏi nhiều. Ông anh họ này có thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, không hề kém cạnh vampire Aix, đều là một chiêu chí mạng, tí cơ hội để thở cũng không chừa.

Cho dù không đau chút nào, nhưng đếm ngược chạy qua trước mắt, cậu không thể lãng phí thời gian.

Load.

Thời gian vừa khít, trở về lúc Glinton cầm tay cậu nói muốn cùng cậu bỏ trốn.

Tạ Tịch biết từ chối là không được, tên nào cũng đừng nghĩ trực tiếp từ chối là xong.

Cậu hiếu kì lời nói của Glinton "sau khi cậu chết", trực giác nói cho cậu biết khả năng đó chính là manh mối cởi bỏ nghi ngờ.

"Như vậy sao được." Kỹ năng diễn xuất của Tạ Tịch đã tăng lên bao nhiêu, gắng gượng cười đến nỗi người ta vô cùng đau lòng.

Glinton nói: "Anh không quan tâm! Điều gì anh cũng không để ý!"

Tạ Tịch thầm nghĩ: Anh không quan tâm tôi còn đang ở đây hả, ai muốn bỏ trốn với anh chứ, tôi chỉ muốn sống yên ổn qua bảy ngày thôi! Dĩ nhiên không thể nói như thế, cậu đắn đo xem làm như thế nào nói lời lịch sự...

Glinton đã dâng kịch bản lên: "... Đã chết rất nhiều người rồi, phủ công tước, hoàng thất cũng đã gần biến thành phần mộ."

Lông mày Tạ Tịch giật một cái, rốt cuộc sau năm sáu ngày mơ hồ cũng bắt được trọng điểm.

Cậu nhìn về phía Glinton, đôi mắt chăm chú khóa chặt anh ta. Trước đó cậu không nghĩ nhiều, giờ phút này quan sát cẩn thận, mới phát hiện tận sâu trong mắt anh ta giấu một chút sợ hãi và bất an.



Tạ Tịch hơi ngừng lại.

Glinton cho là anh ta đã thuyết phục được cậu, lại thành khẩn nói: "Anh biết họ nợ em, anh cũng hận họ, họ không những cướp đi cô còn lạnh nhạt ngược đãi em, anh cũng rất khó chịu..."

Rốt cuộc kịch bản có liên quan đến Seyin Hall đã trồi lên mặt nước.

Glinton hơi nhíu mi: "Là do anh vô năng, không bảo vệ được em chu toàn, mới khiến em đi lên con đường như vậy..."

Con đường như vậy là con đường nào? Tạ Tịch rất hiếu kì. Đáng tiếc Glinton lại giống như sợ kích thích đến cậu, không hề nói tiếp.

Tạ Tịch có thể làm gì, lại không dám hỏi nhiều, sợ lộ chân tướng cũng sợ manh mối thật vất vả mới xuất hiện lại đứt gãy.

Glinton dè dặt và cẩn thận nhìn cậu: "Công chúa Cillin chết rồi, nữ hoàng cũng ngã bệnh, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, ở bên cạnh em mỗi ngày... Seyin, em có thể thu tay lại không?"

Công chúa Cillin? A, Tạ Tịch nhớ ra rồi, đó là mẹ kế của cậu.

Mặc dù Glinton nói không nhiều, nhưng Tạ Tịch đại khái có thể phác hoạ ra một cái sườn.

Sau khi mẹ đẻ của Seyin Hall mất, cha cậu ta cưới em gái của nữ hoàng - một vị công chúa kiêu căng lại xa hoa lãng phí. Chắc hẳn vị công chúa này cực kỳ không ưa Seyin, Seyin lúc ấy lại nhỏ, cho dù là con trai cao quý của công tước, cũng vẫn bị ức hiếp.

Chuyện sau đó hơi khó đoán, nhưng từ lời nói của Glinton có thể nhận ra được, Seyin Hall vẫn đang tiếp tục trả thù kẻ ức hiếp cậu ta.

Chẳng lẽ cậu ta mập mờ không rõ với vampire và quản gia, chính là vì muốn mượn sức mạnh của họ để báo thù?

Vậy cậu ta đã dấy lên gió tanh mưa máu như thế nào mới khiến nhiều sát thủ như vậy muốn diệt trừ cho hả dạ? Chỉ đơn thuần là hại chết công chúa Cillin sao?

Lúc Tạ Tịch nhìn lại về phía Glinton, đã hiểu vì sao trước đó anh ta sẽ đâm chết cậu.

Vị anh họ này không phải đơn giản vì yêu sinh hận mới giết cậu, anh ta cho rằng Seyin Hall u mê không chịu tỉnh ngộ, không muốn thu tay lại, còn muốn gây ra tai họa lớn hơn, cho nên mới có thể ra tay giết chết cậu ta.

Tạ Tịch thuận theo anh ta nói: "Anh họ, anh yên tâm, bà ta chết rồi em sẽ không làm gì nữa, anh trở về đi."

Glinton nhìn cậu: "Thực sự sẽ không làm gì nữa chứ?"

Chuyện này Tạ Tịch vẫn có thể bảo đảm, "Sẽ không."



Glinton rõ ràng khẽ thở phào, anh ta lại nắm chặt tay Tạ Tịch lần nữa, chân thành nói: "Anh sẽ ở bên em, chăm sóc em cả đời."

Tạ Tịch thật sự không cần anh ta ở bên, cậu khuyên nhủ anh ta: "Anh họ à, anh không cần gượng ép, em đã đồng ý với anh thì sẽ không đổi ý."

"Anh không có gượng ép!" Trong đôi mắt Glinton đều là đau thương, "Anh thật sự rất hối hận, Seyin, nếu anh không cố kỵ nhiều thứ như vậy, sớm tiếp nhận tình cảm của em, em có phải sẽ..."

Tạ Tịch không lý giải được thứ tình cảm yêu đương này, cậu nói: "Chúng ta là anh em họ, bày tỏ tình yêu với anh là lỗi của em."

"Em có lỗi gì?" Glinton đau lòng nói, "Em vẫn luôn lẻ loi cô độc, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ ỷ lại anh là chuyện bình thường."

Tạ Tịch muốn nói: Đó là ỷ lại không phải tình yêu.

Nhưng lại cảm thấy câu nói này không ổn, cậu không muốn đánh giá cao thế giới trò chơi này.

Glinton khẽ thở dài: "Để anh ở lại đi, cho dù chỉ làm tế phẩm."

Tạ Tịch chớp chớp mắt, không hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Mà lúc này Glinton đến gần cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn thoáng qua lên gò má cậu: "Seyin, chỉ cần em có thể trở lại như ngày xưa, bảo anh làm gì cũng đều có thể."

Xoảng một tiếng, âm thanh đồ sứ rơi xuống đất giòn tan vang lên từ phía sau.

Tạ Tịch bỗng nhiên đẩy Glinton ta, thấy được sắc mặt u ám của Gall.

Tạ Tịch: "..." Bảo anh đi anh không chịu, giờ thì hay rồi.

(K: Chào đón hiện trường lật thuyền ở chương kế tiếp ╮(╯▽╰)╭)