Tạ Tịch lại nhớ tới một chuyện cũng phiền phức không kém, người mở ra khu vui chơi sẽ được ban cho một đặc quyền, hơn nữa người giết bọn họ có thể kế thừa đặc quyền đó…
Tạ Tịch nói với Giang Tà: “Để bọn họ nghĩ thuật trị liệu là đặc quyền cũng được, loại kỹ năng chỉ chữa trị được cho người khác mà không dùng được cho chính mình thì cướp lấy cũng chẳng để làm gì.”
Mượn cớ một hồi, kỳ thực là mềm lòng mà thôi.
Trái tim Giang Tà cũng mềm nhũn theo: “Cậu làm rất tốt.”
Tạ Tịch chẳng hiểu sao có hơi nóng mặt, cậu nói: “Không phải tôi nhất quyết muốn cứu bọn họ.”
Dứt lời cậu liền hối hận, nói vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Cõi lòng Giang Tà như muốn thăng hoa, y bảo: “Dĩ nhiên là cậu không cố ý rồi, cậu chỉ tiện tay thôi, thấy ven đường có chai nhựa thì thuận tiện nhặt lên ném vào thùng rác.”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà nói: “Cậu xem có khéo không chứ, bên kia vừa hay có nhiều người mất tay mất chân như vậy, cậu lại đang có một kỹ năng hữu ích, tiện tay giúp bọn họ…”
Tạ Tịch nghe không nổi nữa, ngẩng đầu lên trừng y: “Anh đang dỗ con nít đó hả?”
Con nít giận mất rồi. Giang Tà cười đáp: “Vi sư đang khen ngợi đồ đệ mà.”
Y không nhắc chắc cậu cũng sắp vất luôn thiết lập thầy trò này ra sau đầu rồi.
Trò chơi mới nãy quá mạo hiểm và kích thích, cậu cơ hồ căng hết đầu óc để suy nghĩ, nào có sức để ý đến mấy chuyện vẩn vơ.
Giờ cậu không sao thốt nên nổi hai chữ “sư phụ” nữa, thế là dứt khoát quay đầu, sải bước ra ngoài.
Giang Tà thôi không tiếp tục lắm mồm, dẫu sao với độ thiện cảm -365 thì đánh chắc tiến chắc vẫn hơn.
Bọn họ vừa ra ngoài thì phát hiện mình đang đứng giữa khu vui chơi, mà quan sát từ góc độ này, khung cảnh nơi đây phải nói là rất đẹp.
Đu quay đứng, tàu lượn siêu tốc, đĩa bay hành tinh lạ, thuyền hải tặc,… tất cả đều có tạo hình rực rỡ tráng lệ, lấp lánh ánh đèn chói mắt, chẳng khác một khu vui chơi bình thường về đêm bao nhiêu.
Tạ Tịch nhìn đến ngẩn người.
Giang Tà để ý đến biểu cảm của cậu: “Thích khu vui chơi à?”
Tạ Tịch lắc đầu đáp: “Không thích.”
“Nói thật.” Giang Tà kể: “Đây là lần đầu tiên tôi đến khu vui chơi.”
Tạ Tịch quay đầu lại nhìn y: “Lần đầu tiên?”
Giang Tà đáp: “Một mình đến những nơi như thế này chẳng thú vị chút nào cả.”
Một câu chạm thẳng vào đáy lòng Tạ Tịch, cậu cau mày hỏi: “Anh…” Vẫn luôn có một mình thôi sao?
Lời này cậu giữ lại trong lòng không dám hỏi thẳng ra vì cảm thấy hỏi như vậy rất xúc phạm người khác.
Giang Tà trêu chọc: “Mặc dù chưa tới bao giờ nhưng lần đầu tiên vẫn rất thú vị.”
Tạ Tịch ngẫm lại trò chơi khiến người ta mất tay mất chân kia, câm nín nói: “… Khá thú vị.”
Giang Tà vẫn muốn vớt chút điểm cho bản thân: “Thú vị bởi vì có…” cậu đi chung.
Y còn chưa kịp nói hết câu, hai con kỳ đà cản mũi khổng lồ đã thình lình nhảy ra: “Ân công!!!”
Lời định nói buộc phải nuốt mạnh vào trong: Gợi ý nhiệm vụ phụ cho là đúng, đáng nhẽ nên chọn xử hai tên kia mới phải.
Người tới chính là ngốc to xác Khổng Nhung Lương và cương thi gà mờ Trần Khánh.
Không biết Trần Khánh kiếm đâu ra chiếc quần, mặc vào xong trông cũng tạm ổn, ít nhất không nhìn ra kia là chân cương thi, mặt mũi cũng được rửa sạch sẽ, lộ ra đôi mắt phượng, sống mũi cao và bờ môi mỏng.
Tạ Tịch chợt cảm thấy hắn rất thuận mắt, không phải vì có đẹp trai hay không mà đơn giản chỉ là thấy hắn tắm rửa sạch sẽ rồi thì trông giống người hơn chút.
Khổng Nhung Lương vừa thấy hai người bọn họ liền kích động không thôi: “Tôi nhìn từ xa đã cảm giác đó là ân công, hai người không sao chứ?”
Trần Khánh cũng nói: “Hai người qua mấy trò chơi rồi? Bọn tôi mới đi ra từ trò thứ hai, thực sự quá nguy hiểm!”
Tạ Tịch hỏi: “Hai người chơi xong hai trò rồi?”
Khổng Nhung Lương lại bắt đầu kích động, rõ ràng là một người đàn ông vai u thịt bắp nhưng hở tí là nước mắt nước mũi tùm lum khiến người ta hết chịu nổi: “Nhờ ơn ân công, chúng tôi may mắn quá ân công ơi.”
Tạ Tịch chả hiểu ra làm sao.
Trần Khánh đập cho gã một phát rồi trịnh trọng cúi gập người trước mặt Tạ Tịch: “May mà có đôi chân cương thi này, hai chúng tôi mới có thể sống sót trở ra từ trò chơi vừa rồi.”
Tạ Tịch và Giang Tà lập tức phải tham gia trò chơi tiếp theo, có thể biết thêm chút tình báo cũng là chuyện tốt. Trần Khánh hiểu rõ điều này nên không đợi Tạ Tịch hỏi đã kể một lượt tất cả những chuyện mình vừa trải qua cho hai người bọn họ nghe.
Đại khái vì nhiệm vụ phụ, Khổng Nhung Lương rút được trò chơi vòng quay ngựa gỗ, và hai người đang trong trạng thái tổ đội nên cùng nhau tiến vào trò chơi.
Vòng quay ngựa gỗ này không đơn giản như ở sân chơi trẻ em bình thường, theo lời kể của Trần Khánh thì ngoại trừ cái tên, hai trò chơi này căn bản chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Bọn họ vừa vào đã ngồi ngay trên lưng một con cương thi. Cương thi ngựa cả người thối rữa, tản ra mùi hôi kinh mũi, cưỡi trên lưng nó như ngồi trên một đống shit vậy, sức chịu đựng kém chút sẽ ói cả mật xanh mật vàng ra ngay.
Sau khi trò chơi bắt đầu, ngựa cương thi cùng chạy vòng quanh nhưng không phải chuyển động đồng đều như vòng quay ngựa gỗ bình thường mà là con nào mạnh con nấy lượn vòng tại chỗ. Với khoảng cách sít sao như vậy, đầu ngựa đụng vào nhau cũng không thèm dừng lại, chỉ chuyển động một cách điên cuồng khiến tròng mắt chúng văng đầy đất…
Tạ Tịch nghe mà muốn ói, thầm cầu nguyện mình đừng bao giờ rút trúng trò chơi này.
Trần Khánh nói tiếp: “Tốc độ của cương thi ngựa càng ngày càng nhanh, sau cùng vù vù như Phong Hỏa Luân(1).”
Tạ Tịch hỏi: “Vậy thế nào mới tính là qua?”
Khổng Nhung Lương đáp: “Kiên trì mười phút.”
Tạ Tịch thử tưởng tưởng tình huống khi đó, cảm thấy mười phút đằng đẵng này còn khổ sở hơn cả mười năm.
Trần Khánh nói: “Quy tắc đầu tiên của trò chơi là không thể ngã ngựa, vì một khi rơi xuống sẽ bị đám cương thi ngựa đạp cho nát bấy.”
Khổng Nhung Lương bổ sung: “Quy tắc thứ hai là cương thi ngựa không dừng lại, nếu nó dừng cả người lẫn ngựa cùng bị đạp nát.”
Tạ Tịch nghe đến tê cả da đầu: “Ngựa cương thi cũng bị đạp chết được?” Không thể dừng lại, chỉ có nước chết.
Trần Khánh giải thích: “Đúng vậy, sân rất nhỏ, hai mươi con ngựa chen chúc một chỗ, chuyển động cái là loạn hết cả lên.”
Có thể tưởng tượng được, trò chơi mười phút kia tàn nhẫn bao nhiêu.
Bản thân cương thi ngựa đã khiến người ta buồn nôn muốn chết, còn chuyển động mỗi lúc một nhanh, nếu người có tư chất tâm lý kém một chút, chỉ sợ sẽ sớm té ngã rồi bị đạp thành bùn nhão.
Nhưng cho dù tâm lý vững vàng, vẫn phải lo lắng đến chuyện ngựa của mình bị con ngựa khác giẫm chết, nếu có người chủ động cướp ngựa thì thật khó mà hình dung nổi tình cảnh còn hỗn loạn đến mức nào nữa.
“Vì trong trò chơi có hai nhóm người là kẻ thù, nhìn nhau đỏ mắt nên nhân cơ hội trả thù đối phương, kết quả…” Trần Khánh thở dài bảo: “Chỉ còn bốn người sống sót.”
Giới hạn số người tham gia vòng quay ngựa gỗ là hai mươi, mới mười phút trôi qua mà chết tận mười sáu người.
Khổng Nhung Lương nói: “Vị trí của tôi hơi chếch sang góc, hơn nữa vì cha mang huyết thống nhân mã nên từ nhỏ khả năng cưỡi ngựa của tôi đã tốt, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.”
Trần Khánh thì cảm thán: “Tôi may mắn quá mà ân công, nếu không phải cậu cho tôi đôi chân cương thi này, tôi chắc chắn không sống sót nổi.”
Tạ Tịch ngập ngừng hỏi: “Chân này dùng tiện à?”
“Không phải có tiện hay không, mà là…” Khổng Nhung Lương kích động nói: “A Khánh thành người bất tử.”
Tạ Tịch tưởng mình nghe nhầm: “Người bất tử?”
Trần Khánh vô cùng cảm kích: “Đúng vậy! Hình như tôi thành cương thi thật rồi, bất kể thân thể biến thành dạng gì cũng không cần sốt ruột vì đều có thể khôi phục lại.”
Tạ Tịch ngạc nhiên nói: “Tôi chẳng qua chỉ…” dùng thuật trị liệu với anh.
Giang Tà nói: “Xem ra là trong cái rủi có cái may.”
Tạ Tịch kịp phản ứng lại, cậu nói: “Chắc lúc trước anh bị cương thi cắn, dính lây nhiễm rồi mà vẫn còn sống, cho nên…”
“Nếu không nhờ ân công cho tôi cặp chân này, tôi cũng không sống nổi.” Trần Khánh nói lời từ tận đáy lòng.
Đúng là đánh bậy đánh bạ lại trúng…
Hmm, Tạ Tịch nhớ lại nhiệm vụ phụ của mình, nhớ đến lựa chọn “giết bọn họ” xuất hiện rất nhiều lần…
Nếu cậu thực sự giết bọn họ thì sao…
Trần Khánh bất tử thì giết kiểu gì?
Khoan nhắc đến chuyện giết không chết, chỉ riêng việc đắc tội một “cương thi có đầu óc” như vậy thôi đã đủ phiền toái rồi.
Tạ Tịch nói: “Cũng nhờ anh phúc lớn.”
Trần Khánh cũng cảm thán không thôi, tình cảnh của hắn rõ ràng là minh chứng điển hình nhất cho câu nói cố tìm đường sống trong chỗ chết mà.
Thời gian chơi vòng quay ngựa gỗ rất ngắn, sau đó bọn họ tham gia một trò chơi nữa, lần này là Trần Khánh rút, căn cứ vào nhiệm vụ phụ, hắn quả nhiên rút được trò Tôi Yêu Em vs Không Biết Xấu Hổ.