Trò Chơi Đang Load

Chương 82: X quả nhiên là tên mồm mép tép nhảy!




Anh vui vẻ cái quái gì! Có ai đi tỏ tình với anh đâu, đừng tự mình đa tình nữa!

Tạ Tịch chỉ muốn bổ đầu y ra xem bên trong chứa gì mà cứ hành động ngu ngốc thế!

Gái cương thi bay tới sau lưng Giang Tà: “Lại là cậu bạn này nè! Bạn lại phạm lỗi rồi… Cậu ấy nói tôi yêu em thì bạn phải đáp là không biết xấu hổ mới đúng chứ!”

Giang Tà bất đắc dĩ nói: “Có thể đổi chỗ ngồi không? Đứng cạnh cậu ấy tôi sẽ thua thảm mất.”

Gái cương thi tò mò hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Giang Tà nói dối không chớp mắt: “Không quen.”

Gái cương thi chẳng hiểu ra làm sao: “Thế sao bạn…”

Giang Tà đáp đầy hàm súc: “Đại khái là vừa gặp đã yêu đó.”

Tất cả mọi người có mặt trong đây đều câm nín, nhất là Tạ Tịch, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi nhét thẳng y xuống cho xong chuyện.

Ai ngờ gái cương thi lại hớn hở hẳn lên: “Wow, lãng mạn quá đi mất! Bạn vừa gặp đã yêu cậu ấy? Bạn thích cậu ấy à?”

Giang Tà mỉm cười không đáp.

Gái cương thi chụm tay xoay vòng, chiếc váy bồng công chúa xòe ra như một đóa hoa nhỏ, khổ nỗi dáng vẻ của nó thê thảm quá mức, nhìn mà chẳng thấy đáng yêu cho nổi. Chỉ nghe nó nói: “Vui quá đi, bạn đã tìm được tình yêu của mình trong trò chơi của Ái Ái, tốt quá… Thực sự là tốt quá đi mất, ngài Hi Phất thích nhất là hai người tương thân tương ái, Ái Ái cũng thích lắm!”

Nghe được cái tên Hi Phất, Giang Tà trộm liếc mắt nhìn Tạ Tịch.

Tạ Tịch dĩ nhiên là nhớ rồi!



Nhiệm vụ của Khổng Nhung Lương chính là giết chết ma nữ Hi Phất, cho nên gái cương thi này là người của Hi Phất sao?

Chẳng nhẽ Giang Tà quậy lên quậy xuống như vậy là đang thăm dò gái cương thi kia? Nói một thôi một hồi thực chất là xã giao cả?

Nếu nhìn theo khía cạnh này thì Giang Tà không hổ là tay lão làng đã qua cửa nhiều Chuẩn thế giới.

Ha ha!

X quả nhiên là tên mồm mép tép nhảy!

Tạ Tịch tin y mới là lạ ấy, người này căn bản chỉ đang quấy rối, mượn chuyện chơi thử không bị trừng phạt để làm bậy thì có!

Gái cương thi trợn tròn mắt nói: “Ấy chết, sao Ái Ái lại có thể vì vui quá mà buột miệng nói ra tên ngài rồi? Thôi vậy thôi vậy, chơi thử đến đây là kết thúc, trò chơi chính thức bắt đầu, mọi người hãy nhớ thật kỹ quy tắc nhé, nếu còn phạm sai lầm… sẽ bị trừng phạt đó.” Nói rồi nó quay sang bảo Giang Tà: “Bây giờ không thể đổi vị trí đâu, đứng chung một chỗ với người yêu là chuyện hạnh phúc nhất đó!”

Tạ Tịch cẩn thận để ý, nó nói là “bây giờ” không thể đổi, chẳng nhẽ sau này thì có thể?

Không ít người nhận ra lỗ hổng trong lời nói của con cương thi, ai nấy đều trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Trò chơi chính thức bắt đầu, hễ là người hiểu quy tắc đều biết người bắt đầu cuộc chơi trước tiên cũng chính là người xui xẻo nhất.

Nếu tất cả mọi người đều không nói sai, lần lượt đi hết từng vòng thì người nói đầu tiên ắt sẽ nói sang lần thứ tư trước nhất, mà một khi nói quá ba lần với cùng một người thì sẽ bị phạt.

Ai cũng tò mò trừng phạt là gì, nhưng chẳng ai muốn biết nó đầu tiên cả.

Vậy ai lên trước đây?

Gái cương thi nói: “Ái Ái sẽ xoay vòng quay, mũi tên chỉ vào ai thì bắt đầu từ người đó nhé.”

Nó vừa dứt lời, một vòng quay đậm sắc hồng hiện lên giữa bàn tròn, vòng quay rất lớn, chia làm sáu phần bằng nhau, trong mỗi phần lại viết tên từng người và chính giữa là một mũi tên nhỏ.

Ai bắt đầu trước thì phải so may rủi!

Tạ Tịch không khỏi liếc mắt nhìn Giang Tà, vẻ mặt y rất thản nhiên, chẳng lộ chút lo lắng nào cả.

Cậu thầm thở phào một hơi, cảm thấy Giang Tà đã trải qua bao mưa gió bão bùng thì chắc không đến nỗi xui lắm…

Gái cương thi nói: “Ái Ái quay đây!”

Ngón tay tím tái của nó đẩy vòng quay, rõ ràng dùng ít sức nhưng bàn quay lại xoay vù vù, nhanh đến độ mắt người sắp không đuổi kịp được tốc độ của nó rồi.

Giờ phút này ai nấy đều nín thở, có ai lại muốn trở thành người hy sinh đầu tiên và thử nghiệm thứ mà con cương thi kia gọi là trường phạt đâu.

Đừng thấy chơi thử nhẹ nhàng như vậy mà lầm, nào biết được sau khi chơi thật sẽ xảy ra chuyện gì chứ?



Một khu vui chơi quái dị đặt trong một hoàn cảnh âm u, còn có con cương thi này nữa, nhìn kiểu gì cũng thấy kinh hoàng!

Mũi tên theo tốc độ bàn quay từ từ chậm lại, hiện đã có thể nhìn rõ chuyển động của nó… mũi tên hồng xoay trên bàn quay hồng, mỗi khi nó lướt qua một cái tên là lại khiến tim người ta giật thót.

Càng ngày càng chậm, càng chậm càng rõ ràng, nó sắp dừng lại rồi…

Mũi tên quét qua tên Tạ Tịch, dùng tốc độ chậm hơn rùa bò sang tên Giang Tà.

Trông điệu bộ rề rà này thì hẳn nó sẽ dừng lại tại đây.

Tạ Tịch hít vào một hơi thật sâu, căng thẳng nhìn chằm chằm mũi tên, hận đến nỗi muốn thổi bay nó đi cho khỏi dừng lại luôn.

Giang Tà làm việc không theo một quy tắc nào cả, nếu để y thành người đầu tiên khởi động trò chơi… nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Giang Tà thấy bạn nhỏ hốt hoảng như vậy, khỏi nói cũng biết trong lòng y đã như xuân về hoa nở. Trò chơi kiểu này y gặp nhiều rồi, với cái số “rúc trong ống cũng chết” của y, cơ hồ mười lần thì đến chín lần bị chọn trúng.

Lần này…

Khiến mọi người cảm thấy bất ngờ chính là, mũi tên chậm đến rùa cũng phải khinh này không hề dừng lại.

Nó giống một con ốc sên tuổi già sức yếu, cứng đầu cứng cổ bò qua tên Giang Tà, chỉ sang ô chứa tên Bành Trì.

Chỉ nhích sang một khoảng bằng mấy sợi tóc tơ, nhưng đúng là dừng ngay trên tên Bành Trì thật!

Tạ Tịch lén thở phào một hơi, còn Giang Tà thì khá ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời nữ thần may mắn chiếu cố y.

Gái cương thi vui vẻ nói: “Bành Trì! Được rồi, bắt đầu từ anh đi, bởi vì anh là người nói đầu tiên nên có thế lựa chọn nói Tôi yêu em với người bên trái hoặc người bên phải.”

Bành Trì chính là nam thanh niên mặc áo ba lỗ bó sát, một người vô cùng hài lòng với vóc dáng của mình. Anh ta hơi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại mặt đã trắng bệch như tờ giấy: “Tôi… Tôi hả? Này…”

“Đúng vậy!” Gái cương thi giục: “Nhanh tay nhanh chân lên nào, mười giây sau anh mà còn không chịu mở miệng sẽ bị trừng phạt đó.”

Bành Trì liếc nhìn Giang Tà, sau đó chuyển hướng nói với người phụ nữ trẻ: “Tôi yêu em!”

Anh ta chọn nói Tôi yêu em với người bên phải, vòng tuần hoàn bắt đầu.

Người phụ nữ trẻ tựa hồ không bất ngờ chút nào, cô ta đáp lời: “Không biết xấu hổ.” Sau đó chuyển sang người đàn ông mặc Âu phục.

Trò chơi chính thức bắt đầu!

Thực ra chuyện Bành Trì chọn người phụ nữ trẻ không nằm ngoài dự đoán của Tạ Tịch, cậu cũng không ngây thơ cho rằng anh ta làm vậy vì cảm thấy mất tự nhiên khi nói Tôi yêu em với một người đàn ông khác.



Bành Trì muốn trò chơi biến thành “nói Tôi yêu em với người bên phải”. Anh ta ôm chút tâm lý may mắn, muốn Tạ Tịch nói Tôi yêu em với Giang Tà, kỳ vọng Giang Tà hành động chả giống ai sẽ đi quấy rối thêm lần nữa.

Như vậy Giang Tà sẽ thành người đầu tiên bị phạt, đồng nghĩa với việc Bành Trì sẽ thoát khỏi tai họa.

Thật lòng mà nói Tạ Tịch có hơi hoảng, cậu sợ Giang Tà liều mạng làm ẩu…

Đây chỉ là một thế giới cấp thấp, liệu Giang Tà có đang đánh giá thấp thế giới này hay không? Cậu luôn cảm thấy trừng phạt mà con cương thi kia nói chẳng hề đơn giản chút nào, thậm chí trò chơi này sẽ không kết thúc nhẹ nhàng.

Không ai thương lượng trước với nhau nhưng tất cả đều nhất trí nói Tôi yêu em với người bên phải, không hề phá vỡ thứ tự.

Chuyện này rất đỗi bình thường, chỉ cần thứ tự không đảo lộn thì người đầu tiên bị phạt sẽ là Bành Trì, bởi vì anh ta nhất định sẽ nói sang lần thứ tư trước nhất.

Nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường, bạn bè chơi với nhau kiểu gì cũng làm thứ tự loạn hết cả lên, cố ý tăng độ khó. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, không ai muốn đắc tội ai, không ai muốn làm cánh chim đầu đàn, cũng chẳng có lòng dạ nào mà chơi trò chơi thực sự.

Bành Trì xui xẻo nên thành người bắt đầu trò chơi, chỉ có thể đi trải nghiệm hình phạt trước.

Cô gái tên Lam Linh Linh nói với Tạ Tịch: “Tôi yêu em.”

Tạ Tịch đáp lại, cũng không dám ngừng lâu mà lập tức nói với Giang Tà: “Tôi yêu em.”

Dứt lời cậu đột nhiên hơi khẩn trương, trong mắt cơ hồ viết đầy chữ: Đừng gây sự đừng gây sự đừng gây sự…

Giang Tà cong môi cười, khẽ thủ thỉ: “Không biết xấu hổ.”

Y vừa mở miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải vì bốn chữ kia mà là do giọng nói, nó quá đỗi dịu dàng, mang theo vẻ lười biếng như mới tỉnh ngủ, ghé sát bên tai người thương mà khe khẽ dụ dỗ.

Gái cương thi bưng mặt hét lên: “Aaa, giọng nói của bạn dễ nghe quá, người Ái Ái muốn nhũn hết cả ra này!” Không chỉ nó, hai cô gái còn lại trong đây cũng phải liếc mắt nhìn Giang Tà.