Trò Chơi Đang Load

Chương 73: Tạ Tịch: Sao hồn ý của anh cứ thích thân cận tôi thế?




Tạ Tịch nhận được lời mời, sau khi cậu nhấn đồng ý, bản thân nháy mắt thay đổi vị trí.

Cậu từng di chuyển đến vài ba Chuẩn thế giới rồi nên không mấy hoảng hốt khi thình lình dịch chuyển đến một địa phương khác.

Tạ Tịch lấy lại bình tĩnh, giương mắt nhìn quanh.

Nơi đây khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cậu, không có bóng dáng một căn nhà nào, chỉ là một biển hoa mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, hoa tường vi trắng giống như những cụm mây trên thiên đường, từng khóm từng bụi nở bông, đẹp như mộng ảo…

Tạ Tịch không có bao nhiêu khái niệm về người xấu người đẹp, nhưng đối với những mặt khác lại có khiếu thẩm mỹ bình thường.

Cậu thích cảm giác đứng ở đây, phóng tầm nhìn ra xa, tinh thần sảng khoái, như thể tất cả mệt mỏi và muộn phiền đều theo cành tường vi trắng đong đưa theo gió mà trôi đi xa, đi xa mãi.

Trong lòng cậu thoải mái đến độ khi bất chợt nhìn thấy một thanh niên có đôi mắt hai màu đứng cách đó không xa cũng không cảm thấy quá chán ghét.

À, cảm xúc đó chỉ duy trì đúng ba giây đồng hồ, sau đó… thực sự là chà đạp lên những đóa hoa tường vi xinh đẹp kia mà!

Tạ Tịch lấy lại tinh thần, ghét bỏ trong lòng đều nhanh chóng hóa thành chữ số bay đi – X lấy đâu mặt mũi mà trồng nhiều hoa tường vi trắng như vậy chứ?

Tường vi trắng tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, tên biến thái chết tiệt kia có biết thế nào là thuần khiết không hả?

Không! Ngay cả tình yêu y cũng không hiểu!

Tạ Tịch cười híp mắt, giọng nói đầy vẻ khách sáo: “Chào anh, X thần.”

Giang Tà bị biểu cảm đáng yêu của cậu chọc cho tim run rẩy, đồng thời cũng bị mưa đỏ tưới cho tỉnh cả người, mùi vị băng hỏa đan xen này lại rất hợp với đôi mắt hai màu của y.

Giang Tà giới thiệu tên mình.

Tạ Tịch hơi sửng sốt: “Cương Tà?”(1)

Hai chữ đồng âm bết bát nhất đều được Tạ Tịch liên tưởng đến.

(1) Tên của Giang Tà: 江斜, trong đó giang là sông, tà là nghiêng, chếch; tên Cương Tà mà bạn Tạ Tịch nhầm: 僵邪, trong đó cương là cứng, tà là không đàng hoàng. Cả hai tên đều phát âm là jiāngxié.

Thật khó nghe, còn khó nghe hơn cả ngu ngốc.

Giang Tà không cần thuật đọc tâm cũng biết hiện tại bạn nhỏ đang nghĩ gì, y bèn lên tiếng giải thích: “Là nước sông trôi mãi xuân đi, trăng tà lặn xuống bên kia cánh đầm.”(2)

(2) Bản dịch của Tản Đà, nguyên văn: Giang thủy lưu xuân khứ dục tận, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.

Câu thơ này nghe nhiều quá rồi nên thuộc nằm lòng rồi, nó nằm trong bài “Đêm trăng hoa trên sông xuân” của Trương Nhược Hư.

Cuối cùng Tạ Tịch cũng biết tên y không phải Cương Tà mà là Giang Tà. Nhưng như vậy thì sao chứ? Đều ngu ngốc như nhau cả.

Giang Tà đã biết tên của Tạ Tịch từ lâu nên không cần thiết phải giới thiệu lại làm gì, chuyện khiến cậu tò mò hơn là: “X thần cũng là người Địa Cầu à?”



Từ sau chuyện ở thị trấn Cổ Tích, Tạ Tịch hiểu ra rằng người chơi được tuyển chọn để tiến vào Trung Ương không hoàn toàn là nhân loại, ví dụ như A Long là một con rồng, Trọng Kim thoạt nhìn mang hình dáng con người, nhưng có thể là bạn của A Long, cũng không nói trước được bản thể chính xác của gã là gì nữa.

Chuyện này tính ra không quá khó hiểu, nếu tất cả trò chơi đều là những thế giới mới sắp tách ra phát triển độc lập thì người được tuyển chọn hẳn cũng tới từ hàng vạn hàng nghìn thế giới khác nhau. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng vũ trụ nơi Tạ Tịch sống có khả năng không chỉ mỗi nhân loại là sinh vật có trí khôn.

Giang Tà cố ý nói chuyện xoay quanh chủ đề này, dù sao cũng phải kéo gần khoảng cách với bạn nhỏ chứ, độ thiện cảm rớt ác như vậy, y sợ nó sẽ biến thành giá trị thù hận mất.

Mặc dù số -444 hiện giờ cũng giống giá trị thù hận lắm rồi.

“Lại đây ngồi đi.” Giang Tà nghiêng người, Tạ Tịch thấy trong vườn hoa có một đình nghỉ mát.

Nó làm Tạ Tịch không khỏi nhớ đến thế giới Tình Yêu Bên Trái Hay Là Bên Phải, Randy thường xuyên dẫn cậu ra đình nhỏ uống trà chiều.

Chẳng qua kiểu dáng hai bên rất khác nhau, đình nhỏ trong Chuẩn Thế giới bám sát với thực tế hơn chút, còn đình nhỏ ngoài này cứ như được làm bằng mây, lơ lơ lửng lửng, đẹp đến không chân thực.

Tạ Tịch đi theo, ngồi xuống một chiếc rộng rãi và mềm mại.

Giang Tà cúi người rót cho cậu một tách trà.

Chớp mắt đó, Tạ Tịch như nhìn thấy bóng dáng của quản gia Randy…

Giang Tà liếc nhìn cậu qua khóe mắt, đột nhiên thốt lên một câu: “Cậu chủ, mời dùng trà.”

Lưng Tạ Tịch tức khắc cứng đờ, mắt hơi trừng lớn.

Hậu quả của trò đùa này chính là bên trên con số -444 nhảy lên một đoàn -1 -1 -1 -1.

Ừm…

Giang Tà thành thật nói sang chuyện khác: “Tôi là nhân loại, trên lý thuyết thì hai chúng ta có chung gốc gác.”

Vấn đề y nhắc đến đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Tạ Tịch. Mới rồi cậu bị dọa sợ thực sự, song rất nhanh lại nhớ đến cốt truyện thế giới, Giang Tà khẳng định đã xem, cho nên những chuyện cậu từng trải qua y đều biết hết.

Xưng hô cậu chủ kia hẳn là đang trêu đùa cậu đây! Tạ Tịch tức giận, lại xô xuống đầu Giang Tà một đợt sóng đỏ nữa.

Đáng thương cho Giang Lão Tà “làm mưa làm gió” vô số thế giới, giờ đụng phải khắc tinh rồi!

“Chúng ta mặc dù chung gốc gác,” Giang Tà nhanh chóng nói đến chuyện chính để cứu vớt độ thiện cảm tràn đầy nguy cơ của mình: “Nhưng chỉ là thế giới song song thôi.”

Tạ Tịch rất muốn biết thêm những chuyện như thế này nên cậu tạm thời dừng thành kiến, lên tiếng hỏi: “Ý của anh Giang là hai chúng ta không cùng một thế giới?”

“Không cần đùng kính ngữ vậy đâu.” Giang Tà tiếp tục nói: “Kỳ thực chỉ cần tuyến thời gian khác nhau đều sẽ hiểu thành những thế giới khác nhau. Thế giới của hai chúng ta giống phần khung sườn, tính ra cùng chung gốc gác, chỉ là khác người thiết kế, nhiệm vụ thông quan cũng khác, sau khi độc lập có những nhánh phát triển riêng biệt, vì vậy mà hình thành những thế giới bất đồng.”

Tạ Tịch ngẩn ra, nhịn không được trợn mắt há hốc mồm: “Người thiết kế khác nhau?” Thế giới “chân thực” mà cậu từng sống cũng được thiết kế ra sao?

Giang Tà đáp: “Thế giới sau khi thông quan đều độc lập và chân thực, điểm này cậu không cần hoài nghi.”

Tạ Tịch lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại: “Tất cả thế giới đều được thiết kế ra phải không? Sau khi thông quan sẽ độc lập, Trung Ương lại từ trong những thế giới đã độc lập đó tuyển chọn người chơi đến thông quan những Chuẩn Thế giới mới?”

Nó giống như một vòng tuần hoàn vậy.

Người thiết kế thiết kế ra Chuẩn Thế giới, người thu thập, nhà thám hiểm và người ghi chép tiến vào trong đó để hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ sẽ phát hiện, sửa chữa, ghi chép và thậm chí là kiểm tra những vấn đề trong Chuẩn Thế giới, chờ hoàn thành nhiệm vụ thông quan, Chuẩn Thế giới đó sẽ trở thành thế giới mới.

Trong quá trình này, người chơi ắt hẳn sẽ bị đào thải hàng loạt, thế là Trung Ương lại tuyển người chơi mới từ những thế giới mới, cứ thế lặp đi lặp lại. Tạ Tịch khó mà tưởng tượng được thế giới ban đầu của mình cũng được thiết kế ra. Rốt cuộc là ai đã tạo ra một thế giới bao la rộng lớn, tinh vi và đầy logic như thế?

À… Atlantis Thất Lạc cũng bao la rộng lớn, tinh vi và đầy logic lắm kìa.

Nghĩ như vậy, Tạ Tịch đột nhiên mất hết hứng thú với “Chúa sáng thế” đã tạo ra thế giới của mình.

Trong lòng cậu chợt nảy lên một suy nghĩ, lập tức hỏi ngay: “Trung Ương cũng được thiết kế ra sao?”

Ánh mắt Giang Tà lộ vẻ khen ngợi, y lên tiếng dẫn dắt: “Ai mà biết được, có lẽ chúng ta cũng chỉ là một Chuẩn Thế giới, và còn có những tồn tại mà chúng ta không thể nào hiểu được đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thông qua ở đây.”

Tạ Tịch chấn động không thôi.

Giả thuyết này rất có khả năng là thật, giống như con búp bê Matryoshka vậy, bạn cho rằng đây chính là toàn bộ thế giới, nhưng kỳ thực bên trên còn rất nhiều tầng nhiều lớp bao trùm.

Rất hoang đường, rất nhỏ bé, nhỏ đến mức không tìm thấy ý nghĩa tồn tại của bản thân.

Giang Tà nói: “Vấn đề này có thể suy ngẫm, nhưng không cần chất vấn sự tồn tại của chính mình.”



Nếu chất vấn thì sao?

Tạ Tịch nhịn không được nhìn về phía y, nghiêm túc hỏi: “Nếu phủ nhận sự tồn tại của chính mình, bản thân sẽ biến mất sao?”

Giang Tà trả lời chắc nịch: “Không.”

Tạ Tịch nhạy cảm phát hiện ra y nói “không” chỉ là nửa vế đầu, cậu bèn hỏi: “Ý anh là, không có ai đi phủ nhận sự tồn tại của bản thân?”

Giang Tà cười nói: “Đúng vậy.” Bạn nhỏ thực sự rất thông minh.

Không ai có thể thực sự phủ nhận sự tồn tại của chính mình, bởi vì một khi phủ nhận, tự bản thân sự tồn tại đã trở thành một nghịch lý.

Phủ nhận không tồn tại, mà một khi nó tồn tại thì không có cách nào phủ nhận.

Ngay cả tính chân thực của bản thân cũng không phủ nhận được, vậy vấn đề có biến mất hay không chắc không cần hỏi nữa rồi.

Giang Tà lại nói: “Không có cách nào phủ định nhưng sẽ chất vấn, mà chất vấn rồi sẽ mơ hồ rất nhiều thứ, điều cậu cần là vững tin vào bản thân mình.”

Tạ Tịch như có điều suy nghĩ.

Những vấn đề này suy cho cùng chỉ là nói miệng, thực ra rất khó dể hiểu thấu, càng cần thiết hơn là suy ngẫm đúc kết lại từ kinh nghiệm, dùng thời gian lắng đọng để tìm ra chân tướng thuộc về mình.

Trong lòng Tạ Tịch còn có điều thắc mắc, cậu lại hỏi: “Vì sao tôi lại được chọn?”

Phỏng chừng mỗi một người tiến vào Trung Ương đều sẽ tò mò chuyện này.

Vì sao mình sẽ trở thành “người chơi”, vì sao lại rời khỏi thế giới ban đầu và tiến vào Trung Ương, vì sao lại trở thành một tầng của con búp bê Matryoshka?

Ánh mắt Giang Tà hơi lóe lên, trong giọng nói mang theo chút đau lòng: “Bởi vì trong thế giới cậu đang ở, đã không ai còn cần cậu nữa…”

Tạ Tịch ngây dại, một cảm giác lạnh buốt từ gan bàn chân xông thẳng lên óc, đông cứng cả lồng ngực.

Đã không còn ai cần cậu trong thế giới kia nữa.

Đúng vậy, mẹ Tạ Tố mang thai, có con mới, có gia đình mới, cậu đã trở thành một thứ phiền toái rồi.

Giọng nói trầm thấp của Giang Tà vẫn tiếp tục vang lên: “… Đồng thời cậu cũng không còn điều gì ràng buộc ở đó nữa.”

Tạ Tịch hiểu ra.

Ràng buộc duy nhất của cậu ở thế giới kia chính là Tạ Tố.

Mặc dù hận bà, oán bà, nhưng vẫn yêu bà.

Đó là mẹ cậu, là người thân duy nhất của cậu.

Tạ Tố mang thai, hoàn toàn từ bỏ cậu; biết mẹ mình có cuộc sống mới, cậu rốt cuộc cũng buông tay.

Mối ràng buộc duy nhất bị cắt đứt, vì vậy cậu xuất hiện ở đây.

Tạ Tịch ngẩn ngơ, gương mặt không biểu lộ bao nhiêu nhiều cảm xúc, dáng vẻ trầm lặng quá mức khiến người ta đau lòng không thôi.

Giang Tà không biết Tạ Tịch đã trải qua những gì ở thế giới trước, nhưng khi y nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, trái tim chợt mềm đi.

Cho dù bị bỏ rơi, cho dù chỉ còn lại một mình, cậu vẫn kiên cường đối mặt.

“Cũng tốt.” Tạ Tịch khẽ thở ra một hơi, nói: “Đến đây rồi cũng tốt.”

Cậu không chìm đắm trong đau thương quá lâu.

Tạ Tố từ bỏ cậu, Tạ Tịch chẳng có gì ngạc nhiên, cậu cũng từ bỏ bà, giữa hai người không ai nợ ai.

Nếu đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, vậy tiến vào Trung Ương, bắt đầu cuộc sống mới cũng tốt.

Ờ, nếu không đụng phải X thì còn tốt đẹp hơn nữa!

Bậc thầy nhân sinh – Giang Tà vất vả lắm mới dựa vào mồm mép kéo về một điểm thiện cảm, lại bị trừ…

Kỹ năng này chắc chắn hỏng rồi, thứ rác rưởi gì đâu!



Tạ Tịch tỉnh táo lại, cậu có thêm thắc mắc mới: “X thần, sau khi tôi thông quan, các hoàng tử thế nào?”

Dù ngẫm lại cảnh tượng cuối cùng của thế giới kia, cậu cảm thấy mình chẳng có tư cách để hỏi nhưng vẫn rất muốn biết tình hình sau đó.

Giang Tà trầm ngâm chốc lát, cân nhắc kĩ mới lên tiếng: “Cậu không cần cảm thấy áy náy đâu, chuyện xảy ra như vậy cũng hết cách.”

Tạ Tịch không áy náy, chuyện xảy ra như vậy không phải không có cách giải quyết, mà do tên thiết kế biến thái nhà anh đấy!

Ngoài miệng cậu không nói gì nhưng Giang Tà nhìn độ thiện cảm là đoán được ít nhiều.

Y hắng giọng, trước tiên nói tốt cho mình cái đã: “Mặc dù Chuẩn Thế giới đó là do tôi thiết kế, nhưng nhiệm vụ thông quan là gì tôi cũng không biết, cho dù không ký Luật bảo vệ Chuẩn Thế giới cũng không cách nào biết được. Bởi vì nhiệm vụ thông quan không cố định, sẽ thay đổi tùy theo tình huống thế giới và người thông quan.”

Tạ Tịch cười lạnh trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ tươi cười: “Nói vậy, kiếm ra nhiệm vụ thế này là lỗi do tôi hả?”

Nguyên nhân đúng là do em đó, dĩ nhiên Giang Tà không dám nói vậy, y chủ động nhận hết lỗi về mình: “Là do tôi.”

Tạ Tịch thấy ngứa răng ghê: “Không phải người thiết kế không được can thiệp vào nhiệm vụ thông quan à?” Đồ lừa đảo nhà anh!

Giang Tà khẽ ho một tiếng: “Hồn ý của tôi còn lưu lại trong Chuẩn Thế giới đó, là bọn họ ảnh hưởng tới nhiệm vụ thông quan.”

Tạ Tịch không hiểu ý câu này lắm, chẳng lẽ sáu hoàng tử muốn cậu chân đạp sáu thuyền? Trong số bọn họ chẳng có ai giống như sẽ cam tâm tình nguyện đội nón xanh cả!

Giang Tà giải thích cặn kẽ hơn: “Cậu có thể hiểu thế này, sau khi cậu tiến vào Chuẩn Thế giới, nhóm hồn ý của tôi tỉnh lại. Về mặt bản chất, bọn họ là chúa sáng thế, cũng là một trong những nhân tố khiến Chuẩn Thế giới không thể độc lập. Nhiệm vụ thông quan sẽ bị ảnh hưởng bởi bọn họ, bọn họ hài lòng, thế giới này mới có thể độc lập.”

Tạ Tịch vẫn không hiểu: “Chẳng nhẽ tôi phải chân đạp sáu đầu cá bọn họ mới hài lòng?”

Giang Tà nói một cách uyển chuyển: “Nếu mỗi người trong số họ đều muốn gần gũi với cậu thì sao?”

Tạ Tịch: “???”

Giang Tà cẩn thận nói: “Bọn họ nhìn thấy cậu đều muốn gần gũi cậu, ý nguyện của mỗi các nhân đều rất mãnh liệt, tập hợp lại một chỗ liền thành…” Thu thập tình yêu của sáu hoàng tử.

Y đặc biệt nhấn mạnh: “Nếu là người khác tiến vào Chuẩn Thế giới này, nhiệm vụ nhận được chắc chắn không phải vậy đâu.”

Mặc dù người khác không vào được, nhưng y vẫn phải nỗ lực làm sáng tỏ chuyện này: “Về bản chất, Atlantis Thất Lạc là một thế giới có nội dung thảo luận xoay quanh những vấn đề như hòa hợp chủng tộc, sự chung sống giữ biển cả và đất liền, bảo vệ môi trường và nghệ thuật không biên giới.”

Tất cả những vấn đề này đều rất sâu sắc và đứng đắn, nhưng vì Tạ Tịch tiến vào mà lập tức biến thành một thế giới yêu không não.

Tạ Tịch: “… … … … … …”

Như vậy nguyên nhân đúng là từ cậu mà ra.

Tạ Tịch sắp không nhếch mép giả vờ cười được nữa rồi, cậu hỏi: “Vì sao hồn ý của anh lại muốn gần gũi tôi?”

Giang Tà bình tĩnh đáp: “Đại khái chắc là vừa gặp đã yêu.”