Trò Chơi Đang Load

Chương 7: Cậu ấy là chủ nhân của tôi




Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (07)

Chương 007: Trong mắt lộ ra màu máu đỏ tươi, thiếu niên xinh đẹp khẽ nói: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi."

Tại sao lại thêm một tên nữa? Trò chơi này không phải bên trái hay là bên phải sao? Thêm một người nữa là có ý gì?

Không cần trọng tâm hả!

Bạn nhỏ Tạ Tiểu Tịch luôn trầm mặc ít nói của chúng ta lúc này cứ thế bị ép phải chửi bậy.

Trò này quá nhiều chỗ lừa đảo, vốn cho rằng tiễn được hai Tôn Đại Phật đi rồi, ai ngờ trong nhà còn giấu một đại ca mặc đồ nữ.

Dựa theo quy tắc trái và phải, chẳng nhẽ còn một người khác nữa sao? Tạ Tịch khẩn trương dừng suy nghĩ lại, sợ một lời của mình thành sấm.

Trước đó, Gall rất kiêng kị quản gia, luôn duy trì dáng vẻ vâng lời, bây giờ bại lộ bản tính, làm gì còn vẻ xinh xắn đáng yêu nữa, một đôi mắt hẹp dài sắc nét, đuôi mắt hơi cong xuống mang theo chút kiềm chế, rõ ràng phát sinh biến hóa quá đà.

Cậu ta nói: "Cậu chủ, em yêu ngài không thua bất kì kẻ nào, xin cho phép em hầu hạ ngài được không?"

Khóe miệng Tạ Tịch khẽ giật, cậu muốn biết - Nếu cậu từ chối, có phải lại phải chết một lần nữa không? Nhưng nếu không từ chối, cậu sợ lúc quản gia và vampire đánh đến, khiến cậu ăn một quả triple kill.

Chẳng bao lâu sau, thanh niên ba tốt vốn chỉ có chút trầm mặc ít nói - Tạ Tịch - đã rơi vào một vấn đề kỳ ba, phải cân nhắc đến tột cùng chết trong tay một người hay ba người sẽ sung sướng hơn!

Rất hiển nhiên, lựa chọn trước khá ổn thỏa. Tạ Tịch tin chắc rằng chỉ cần trò chơi này còn chút lương tâm, vậy cậu sẽ không phải ngoài chọn một đôi bên trái hay bên phải còn phải thêm một đôi đằng trước hay đằng sau nữa!

Tạ Tịch nói: "Gall, cậu đi đi."

Thiếu niên mặc trang phục hầu gái đen trắng như bị sét đánh, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch: "Cho dù Randy không có ở đây, ngài cũng không cần em sao?"

Tạ Tịch nói: "Thật xin lỗi."

Hay lắm, tự học thành tài lời trích dẫn của nam thanh niên xấu xa.

"Vì sao?" Tròng mắt Gall dần dần đậm sắc, nổi bật lên khuôn mặt trắng bệch, môi cũng càng nhạt màu, "Randy đã không thể cản trở chúng ta, vì sao còn không được... Hay là ngài không yêu em? Bởi vì em nhu nhược, trốn tránh, nên ngài từ bỏ em?"



Quả nhiên hai người này cũng nói chuyện yêu đương, Tạ Tịch trực tiếp nhận lỗi là vô cùng sáng suốt.

Tạ Tịch không thể lưu lại cho cậu ta quá nhiều tưởng niệm, cũng không dám nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể im lặng.

Thần thái của Gall càng ngày càng không bình thường, đôi mắt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng giống mây đen che khuất bầu trời, giọng nói của cậu ta trống rỗng: "Ngài từ bỏ em."

Tạ Tịch: "..."

Gall siết chặt nắm đấm, trán có gân xanh nổi lên.

Tạ Tịch lén liếc mắt dò xét, cảm thấy mình cách cái chết không xa - Tới đi, dù sao cũng phải lần lượt thử các "lựa chọn", không được thì lại load.

"Ngài từ bỏ em." Gall như mê sảng, bộ dáng của cậu ta quá thê thảm, giọng nói quá bi thương, rất có sức cảm hóa, nếu không phải Tạ Tịch trải qua tẩy lễ từ nhiều lần tử vong, e là lúc này cậu đã động lòng trắc ẩn.

Gall lại nở nụ cười, tràn đầy tự giễu và chán ghét bản thân, hồn phách như trên mây, cậu ta cất tiếng nói, "Ngài nói đúng, em thấp hèn như vậy, loại người nhu nhược sao xứng nhận được tình yêu của ngài. Ngài cứu vớt em từ vũng bùn lầy, cho em sinh mệnh mới, thậm chí hứa hẹn cho em tình yêu thần thánh của ngài, là do em quá nhu nhược, quá hèn mọn, sợ vấy bẩn tình yêu của ngài, cho nên đã trốn tránh, trốn tránh không ngừng..."

"Là em phá hỏng mọi thứ." Gall nhìn cậu, giọng nói bi thương tới cực điểm, "Là em phụ tấm lòng của ngài, là em khiến ngài thất vọng."

Ô, Tạ Tịch nghiêm túc suy tư: Hướng phát triển này, không phải là không giết người mà đổi thành tự sát đấy chứ?

Đáng thương cho bạn nhỏ Tạ Tịch, mạch não của cậu vẫn theo không kịp vị "tài xế già" nào đó.

Hai tay Gall bất lực buông thõng, cả người như bị rút sạch tinh thần. Cậu ta xoay người, lảo đảo lê bước rời đi.

Tạ Tịch: "..."

Cánh cửa gỗ lớn mở ra lại nặng nề khép lại, Tạ Tịch đứng một mình trước chiếc gương lớn chớp chớp mắt: Đi rồi? Cậu ta cứ đi như thế?

Thế mà chưa có ai chết?

Tạ Tịch không tin lắm, nhưng lại không dám nhấc chân đuổi theo, lỡ như Gall hỏi cậu: "Tại sao ngài lại đuổi theo, ngài đổi ý sao, ngài còn cần em sao?"

Cậu phải đáp lại thế nào đây? Chẳng nhẽ muốn cậu nói cho cậu ta biết: Không, tôi chỉ là muốn nhìn xem cậu có đổi sang chỗ khác rồi tự sát không.

Phải nhịn xuống! Tạ Tịch dán mắt lên chiếc gương lớn!

Không có gì khác thường, chuyện gì cũng không phát sinh, Gall đi thật...

Trực giác nói cho Tạ Tịch biết sự việc khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng cậu lại nhịn không được "ngây thơ" nghĩ: Có lẽ trò này không điên rồ như vậy, có lẽ chỉ là bài kiểm tra nhỏ, dù sao tên trò chơi là phía bên trái hay bên phải, đại khái có lẽ không có "con thuyền thứ ba" đâu?

Tạ Tịch tự mình thay quần áo rồi bò lên giường, yên lặng đợi nửa giờ.

Chuyện gì cũng không xảy ra... Ai cũng không xuất hiện lại... Cậu cũng không chết... Chẳng nhẽ cậu đã vượt qua cửa ải nhỏ này?

Tạ Tịch ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy tiến độ nhiệm vụ rốt cuộc được hơn phân nửa. Cứ thuận theo tình hình này, tựa hồ có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ rồi?

Tạ Tịch thở phào một hơi, giữ vững tinh thần đối mặt với một ngày mới.

Quản gia vẫn chưa có tin tức truyền về, đây đối với Tạ Tịch mà nói là tin tốt nhất. Gall không xuất hiện lại, cũng không rõ sống chết.



Tạ Tịch không thừa hơi đi quản người khác thế nào, cậu chỉ nghĩ tự mình sống tốt mấy ngày còn lại.

Randy không ở đây, Gall cũng vậy, dinh thự to lớn như vậy lại không có người thứ ba đến hầu hạ Tạ Tịch mặc quần áo. Tạ Tịch nhìn phục sức rườm rà, bó tay toàn tập, tại sao phải ăn mặc phiền phức như vậy, mặc một bộ T-shirt đơn giản không được sao?

Thôi bỏ đi... Không cần gây thêm rắc rối, thật vất vả đi tới được đây, Tạ Tịch cũng không muốn lại làm ra loại chuyện thiêu thân gì.

Cậu kiên nhẫn mặc quần áo, giày vò trọn vẹn mười lăm phút mới miễn cưỡng mặc xong, đây còn là nhờ trước đó cậu lưu ý trình tự Randy mặc quần áo cho mình, nếu không căn bản là không có cách giải quyết bộ quần áo này.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tạ Tịch hơi đói bụng. Trước đó đều là Randy đẩy xe thức ăn đến hầu hạ cậu dùng bữa sáng, hôm nay không có ai hầu hạ, cậu chỉ có thể tự mình đi kiếm ăn.

Tòa thành rất lớn, vách tường dọc hành lang treo đầy chân dung và một ít xương thú, ở thời đại này, những món đồ trang trí kia tượng trưng cho địa vị và sự giàu sang phú quý của chủ nhân gia tộc, nhưng trong thẩm mỹ của người hiện đại lại tràn ngập sự u ám và kinh khủng.

Tạ Tịch cũng không sợ, từ khi cha mất tích, cậu đã tập thành thói quen sống trong bóng tối, nếu như sợ quỷ, cậu cũng không lớn được như bây giờ.

Tuy nói không sợ hãi, nhưng trong lòng cậu vẫn đang lẩm bẩm. Một tòa nhà lớn như thế, có phải quá vắng vẻ hay không? Chẳng qua chỉ thiếu một quản gia và hầu gái, lại có vẻ như tất cả mọi người đều biến mất?

Tạ Tịch vừa đi vừa nhìn, đến phòng ăn càng cảm thấy quạnh quẽ, phòng được quét vô cùng sạch sẽ, thế nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Cậu nhớ rõ lúc Randy còn ở đây, vẫn có rất nhiều người phục vụ, cho dù những người kia chưa từng ngẩng đầu lên bao giờ và không có chút cảm giác tồn tại nào.

Tạ Tịch đợi một lát, sau khi phát hiện không có bữa sáng đưa lên đành phải đứng dậy đi xuống nhà bếp. Đôi ủng da màu đen của cậu nện lên sàn nhà bóng loáng, âm thanh vang vọng rõ ràng, khiến cho cả không gian càng thêm tĩnh mịch.

Sau khi tiến vào nhà bếp, Tạ Tịch sững sờ cả người.

Cả một phòng người.

Cả một phòng người chết.

Cho dù Tạ Tịch không sợ quỷ, nhìn thấy khung cảnh máu tanh như vậy cũng cảm thấy buồn nôn.

Chuyện này là sao nữa đây? Cậu nhịn cơn buồn nôn xuống, quan sát kỹ càng trong chốc lát. Ước chừng có bốn mươi, năm mươi người, đã chết toàn bộ, máu tươi lênh láng đầy đất, nhuộm đỏ cả nhà bếp.

Nghiêm túc nhìn lại, Tạ Tịch đã phát hiện ra bọn họ là ai - đây đều là người hầu của tòa nhà này, có hầu gái, người làm vườn và người đánh xe vân vân.

Họ đều chết cách đây không lâu, đồng loạt bị ném đến nơi này.

Tạ Tịch: "..."

Sau khi đóng sầm cửa, cậu rút lại câu nói vừa nãy - Gì mà còn chưa điên lắm, đây căn bản là điên cực kỳ!

Ai đã giết những người đó? Trừ Gall ra có thể là ai, tại sao cậu ta phải giết bọn họ? Giận chó đánh mèo? Mất khống chế? Hay là nhất thời trượt tay?

Tạ Tịch là một người bình thường, thực sự không cách nào đoán được mạch não của kẻ tâm thần!

Bữa sáng không cần ăn nữa, nhìn cũng đủ no rồi. Cậu ra khỏi tòa thành, đến vườn hoa hít thở.

Trong vườn hoa, tại đình nhỏ để ngồi uống trà chiều, Tạ Tịch vừa đi tới liền thấy chút điểm tâm tỏa ra hơi nóng...

Tính làm gì đây? Sợ cậu chết đói sao?

Tạ Tịch thực sự không đói bụng, cậu ngồi trong vườn hoa, suy nghĩ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.



Mặc kệ Gall vì sao tàn sát cả dinh thự, giờ phút này cậu đang ở trong nguy hiểm. Lần trước Randy vừa chết, có người ám sát cậu, lần này trước khi đi Randy dặn dò cậu không nên rời khỏi dinh thự, khẳng định hắn có đề phòng. Nhưng bây giờ người đều chết hết, không có ai bảo vệ cậu.

Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể sống qua mấy ngày còn lại.

Một thân một mình đợi trong pháo đài cổ âm u đầy không khí tử vong này, Tạ Tịch không sợ quỷ nhưng phải phòng bị người, tố chất tâm lý này cũng thực sự đủ cứng rắn.

Cậu cẩn thận đề phòng một ngày, phát hiện không ai đến tập kích.

Cũng may lại sống đến ban đêm... Tạ Tịch khẽ liếm môi, cứ dông dài như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Vẫn không nên lạc quan mù quáng.

Ban đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Tạ Tịch mở bừng mắt, nhanh chóng xuống giường.

Cửa phòng bị vật nặng phá tan, một người đàn ông vóc dáng cường tráng hung ác hỏi: "Tại sao mày phải bảo vệ ác ma kia?"

Trong tròng mắt xanh biếc lộ ra màu máu đỏ tươi, thiếu niên xinh đẹp khẽ nói: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi."

"Mày điên rồi sao, chính nó biến mày thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ!"

"Không, do tôi tự nguyện." Gall cong môi, trong nụ cười nhợt nhạt đều là quyến luyến bệnh trạng, "Chỉ có thu được sức mạnh như vậy, mới có tư cách đứng cạnh cậu ấy."

"Gall Durling, mày là thằng điên!"

"Tôi yêu cậu ấy, tôi chỉ muốn ở cùng cậu ấy." Gall mỉm cười, tròng mắt lại lặng ngắt như tờ, "Chúng mày có thể không cần tới quấy rầy bọn tao không?"

Tiếng nói âm nhu của thiếu niên vừa dứt, nhanh như chớp, cậu ta đâm xuyên qua lồng ngực kẻ bịt mặt.

Kẻ bịt mặt ngã xuống đất, máu tươi cuồn cuộn trào ra, thấm vào trong tấm thảm dày nặng, tạo thành những đường vân cực kỳ quỷ dị.

Lúc Gall nhìn về phía Tạ Tịch, đôi mắt lạnh lùng khát máu nháy mắt biến thành màu xanh trời đau thương, giọng nói của cậu ta cũng thay đổi, âm điệu không có sự điên cuồng, trái lại như động vật nhỏ bị vứt bỏ, cầu xin lấy lòng: "Cậu chủ..."

Tạ Tịch: "..."

"...Ngài nhìn đi, em có thể. Chuyện Randy có thể làm, em cũng có thể." Gall quỳ một bên gối, tóc rối rủ xuống, che khuất vẻ mặt cố chấp của cậu ta, giọng nói hèn mọn và thành kính, "Em có sức mạnh của Aix, có sự chân thành của Randy, xin ngài hãy lưu em lại, dù chỉ làm con chó trung thành nhất của ngài."