Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 69: Gặp lại không quen biết
—-— ♥• •♥ ——-
Ngũ hoàng tử theo sát phía sau đứng lại, trơ mắt nhìn Lục hoàng tử ôm Seyin mà lại không có cách nào tiến lên một bước, cũng chẳng thể nói một câu nào.
Hắn ta có thể nói gì được đây?
Seyin Hall vì Sirius mà chết, bọn họ sống chết có nhau, bây giờ cũng tỉnh lại trong ngực Lục hoàng tử, còn hắn ta có là gì?
Nói cho cùng hắn ta và Seyin chỉ quen biết mấy ngày ngắn ngủi, hắn ta thích cậu, vừa gặp đã yêu, thậm chí còn mơ một giấc mơ vô cùng chân thực, nhưng chung quy đó chỉ là mộng, có chân thực đến thế nào cũng không phải là hiện thực.
Seyin không phải là Seyin trong giấc mơ nên sẽ không lựa chọn hắn ta.
Lúc Ngũ hoàng tử nghe tin cậu chết, chỉ liều mạng muốn cậu sống lại chứ chưa nghĩ tới những chuyện này.
So với chuyện Seyin thích ai, hắn ta càng hy vọng có thể nhìn thấy cậu, biết cậu vẫn còn sống trên thế giới này.
Người trong mộng đều khiến bản thân tham lam, Seyin trở về, Ngũ hoàng tử càng muốn nhiều hơn, nhưng hiện thực lại đẩy hắn ta xuống vực sâu không đáy.
Em ấy sẽ ở cùng với Sirius đúng không?
Hai người cùng chung hoạn nạn, cách biệt sống chết, bây giờ cậu đã trở về, còn được Lục hoàng tử liều mạng cứu trở về nữa chứ, Seyin chắc chắn sẽ...
Ngũ hoàng tử buồn bã, người yêu mất đi mà có lại sẽ trở thành bạn đời của em trai hắn ta.
Còn có chuyện nào tàn khốc hơn chuyện này chứ?
Tạ Tịch đang đau lòng Lục hoàng tử.
Nhóc đáng thương này thực sự quá thảm, cha không thương mẹ không yêu, anh chị em quá nhiều cũng không có ai chú ý đến anh ta; anh ta lớn lên cô độc lẻ loi, còn bị cha xem như con rơi con rớt ném ra ngoài, ban đầu thất vọng đến từ bỏ hết tất thảy, ngay cả mạng cũng không cần, nhưng lại gặp được Seyin Hall.
Một người chiếu sáng đáy biển tăm tối của anh ta.
Nhưng vầng sáng này lại thoáng qua rồi biến mất, chỉ lưu lại trong lòng anh ta một bóng tàn sâu sắc.
Bây giờ người đó sống lại, anh ta mừng như điên cỡ nào...
Tạ Tịch đau lòng được một nửa thì không đau lòng nổi nữa. Thanh tiến độ màu cam đã lâu không xuất hiện, vốn biến thành màu xanh lục đại biểu cho sự trọn vẹn 16.66... % lại thụt lùi thành màu cam 16.65%!
Ngũ hoàng tử dao động!
Tạ Tịch không cần nghĩ cũng biết Ngũ hoàng tử đang suy nghĩ gì, dù sao cậu cũng công lược hắn ta trong mơ, trở lại hiện thực sẽ có chênh lệch to lớn, giống lão Nhị và lão Đại vậy, đều có tai họa về sau.
Cậu trăm lần nghìn lần không ngờ tới mình vừa sống lại mà lão Ngũ đã từ bỏ ngay được! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4. Tần Cảnh Ký
=====================================
Nhắc tới mới nhớ, quan hệ giữa cậu và Lục hoàng tử quá chặt chẽ, lão Ngũ lại là một đứa bé bình thường hiếm thấy, sẽ lùi bước cũng là chuyện thường tình.
Không cần lùi bước đâu!
Tạ Tịch chẳng ngờ tới cũng có ngày cậu sẽ bật hình thức hò hét của cặn bã thế này!
Mắt thấy thanh tiến độ đang lấp lóe, còn có xu hướng tiếp tục rớt xuống, Tạ Tịch không để ý tới sự đau lòng của lão Lục nữa, vội vàng khởi động phương án B.
"Anh là ai?" Tạ Tịch cất giọng yếu ớt, như thể âm thanh mới thoát ra khỏi miệng đã bị dòng nước cuốn đi.
Lục hoàng tử giật mình, bàn tay ôm lấy cậu hơi buông lỏng ra.
Tạ Tịch đau lòng quá, thế nhưng cậu không còn cách nào khác... muốn trách thì trách tên biến thái X kia kìa!
"Tôi đang ở đâu vậy? Tôi..." Tạ Tịch còn chưa nói hết câu đã nhíu chặt lông mày, làm ra vẻ rất đau đớn.
Thế giới trước cậu đã chết rất nhiều lần, bắt chước dáng vẻ đau khổ rất có nghề, dù sao cũng bị tên đàn ông đa nghi bẩm sinh chặt đầu với bắn tên xuyên tim mà!
Bánh Bao Xá Xíu là đứa phản ứng đầu tiên, nó lo lắng cọ cọ đầu vào Tạ Tịch: "Ba ơi ba sao thế? Ba đau ở đâu vậy? Có phải là sắp chết, chết rồi có cần miễn đau không?"
Tạ Tịch: "..." Cái đồ đần này!
Ngũ hoàng tử kéo Lục hoàng tử ra: "Em ấy vừa mới tỉnh, đừng làm em ấy sợ."
Lục hoàng tử hoàn toàn ngây dại, lảo đảo lùi một bước, sắc mặt trắng bệch.
Ngũ hoàng tử tới gần, dịu giọng hỏi Tạ Tịch: "Chúng ta về phòng trước được không?"
Tạ Tịch "đối xử như nhau": "Rốt cuộc các anh là ai vậy? Tôi đang ở đâu? Tôi... Tôi là ai?"
Cậu hỏi ba câu liên tục, làm bộ mất trí nhớ một cách hoàn mỹ.
Cậu mới hỏi câu tôi là ai xong, Ngũ hoàng tử cũng choáng váng, hắn ta khẽ hỏi: "Em... Em không nhớ một chút gì à?"
Phương án B của Tạ Tịch B không chỉ có như vậy, cậu hét lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu, bày ra dáng vẻ đau đớn không chịu nổi.
Ngũ hoàng tử vội vàng lui về sau: "Em đừng gấp, nhớ không được thì đừng cố nữa, chúng ta vào trong nhà trước đi."
Lục hoàng tử ôm ngang Tạ Tịch lên, nhảy xuống nóc nhà, đi vào trong phòng.
Quốc sư nước Hải Khâu còn đang lơ ngơ... Nước Hải Khâu bọn họ đã hồi sinh rất nhiều người, đây là lần đầu tiên gặp được tình huống hiếm thấy như vậy...
Lục hoàng tử đặt Tạ Tịch xuống, vươn tay túm chặt cổ áo lão quốc sư, hỏi với sắc mặt âm trầm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quốc sư nước Hải Khâu run lẩy bẩy như cái sàng: "Tôi... Tôi không biết... Tất cả... tất cả đều bình thường mà, người... người cũng sống lại rồi, theo lý thuyết không có vấn đề gì cả..."
Ngũ hoàng tử cũng cất giọng lạnh lẽo: "Em ấy không nhớ rõ gì cả."
Quốc sư nước Hải Khâu làm sao biết có chuyện gì xảy ra được!
Lão chưa bao giờ thấy ai sống lại bên ngoài trận pháp hồi sinh cả - cho dù nóc nhà kia có thật sự ở trên trận pháp đi chăng nữa! Lão cũng chưa từng thấy ai sống lại đã mặc quần áo, càng chưa từng nghe nói có ai sống lại rồi mà không nhớ nổi chuyện trước kia...
Lão thậm chí hoài nghi cậu Seyin này vốn không chết, chỉ là núp ở chỗ nào đó, chờ trận pháp hồi sinh vừa khởi động thì tự mình bơi tới rồi nằm trên nóc nhà...
A, làm sao có thể.
Lão quốc sư cảm thấy mình điên rồi, làm sao lại có chuyện như vậy? Mấy vị hoàng tử tinh anh này chẳng nhẽ không biết người trong lòng mình chết thật hay sao ư?
Dĩ nhiên lão chỉ dám nói thầm trong lòng, một câu cũng không dám nói thẳng ra, lão sợ nói ra vị Lục hoàng tử kia sẽ dùng một chưởng chụp chết lão.
Sau khi lão quốc sư chứng kiến năng lực tàn sát nước Hải Khâu của vị này thì bị dọa sợ đến són đái!
Tạ Tịch sợ lão quốc sư không đáng tin cậy này nói mò nên phải lừa kéo lấy sự chú ý của các vị hoàng tử.
Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần...
Cậu ôm lấy đầu, miệng khẽ than nhẹ, làm ra dáng vẻ đau đớn không chịu nổi.
Cách này có tác dụng cực kỳ, lão Lục và lão Ngũ vứt quốc sư ngay chớp mắt, đồng thời dựa sát lại.
Tiếc rằng bọn họ càng đến gần, Tạ Tịch càng đau đớn, hốc mắt cậu đỏ bừng, cũng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt (thực ra cậu căn bản không khóc, ở trong biển cũng có ít chuyện tốt), ngón tay trắng nõn dùng sức đến nhô cả khớp, bộ dáng siết chặt lấy tóc cực kỳ thống khổ.
Lão Ngũ và lão Lục lòng nóng như lửa đốt, nhất thời tay chân cuống cuồng.
Đại hoàng tử bình tĩnh đi lại, khẽ bảo: "Đừng kích thích cậu ấy."
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đồng loạt nhìn về phía y.
Đại hoàng tử nói: "Để ta gọi lão Tứ, nó sẽ lập tức đến đây, để nó xem thử xem." Dứt lời, y liếc mắt ra hiệu, thị vệ y dẫn đến mang quốc sư nước Hải Khâu xuống dưới.
Lão quốc sư vẫn đang kêu thảm thiết: "Điện hạ, ta cứu sống người yêu của ngài, có phải ta không cần chết nữa không, ta..."
Nước Hải Khâu ăn nhiều người đáy biển như vậy mà vẫn còn muốn sống, IQ thực sự cũng không cao lắm...
Tạ Tịch co rúm đến góc giường, cuộn tròn mình lại.
Cậu chẳng dám nhìn ai, cũng không muốn nghe gì, chỉ nhất chết bịt kín lỗ tai, mắt nhắm lại, rên lên khe khẽ.
Dáng vẻ này của cậu khiến ba vị hoàng tử không tới gần được cũng không dám rời đi, chỉ có thể đứng ở xa xa chờ Tứ hoàng tử tới.
Lão Tứ không chỉ là một người bảo vệ môi trường mà còn là một viện sĩ y học trâu bò nhất đáy biển, tinh thông các loại chứng bệnh lặt vặt khó xử lý.
Trong lòng Tạ Tịch trống rỗng quá, chân trước vừa cùng lão Tứ thương lượng xong hôn sự, chân sau lão Tứ đã đến xem bệnh cho cậu...
Cậu thực sự có bệnh, là tâm bệnh!
Không bao lâu sau Tứ hoàng tử chạy tới, hắn nhìn thấy tình huống trong phòng thì hơi sửng sốt.
Anh cả, thằng năm và em sáu đều ở chỗ của một thị vệ nhân ngư, có chuyện gì vậy?
Đại hoàng tử nhíu chặt lông mày nói: "Lão Tứ, em xem xem cậu ta thế nào rồi."
Tứ hoàng tử chuyển tầm mắt lên trên giường, thấy được nhân ngư co rúm lại thành một cục.
Bỗng nhiên lúc nhìn thấy cậu ta, tim Tứ hoàng tử hơi hụt nhịp, suýt chút nữa thì coi kia là Jesse bé bỏng.
Nhưng phần đuôi cá khác biệt đã rất nhanh làm hắn ta tỉnh lại.
Làm sao có thể là Jesse được? Bạn nhỏ kia quá nửa là đang gối lên cánh tay ngủ ngon lành rồi.
Tứ hoàng tử tỉnh táo lại, đi qua kiểm tra cho Tạ Tịch.
Tạ Tịch biết rõ sẽ không bị nhận ra nhưng vẫn vô cùng chột dạ, may mà hiện giờ cậu đang "phát bệnh", vùi đầu không thấy gì nên cũng không cần gấp gáp.
Tứ hoàng tử cầm dụng cụ, cẩn thận kiểm tra một hồi cho cậu rồi bảo: "Sau khi kiểm tra triệu chứng bệnh thì thấy vẫn ổn, không có bất cứ vấn đề gì, song có thể là vấn đề tâm lý. Cậu ấy có hơi sợ người, tốt nhất vẫn nên để cậu ấy có thời gian một mình, để cậu ấy tỉnh táo lại chút."
Hắn ta nói như vậy, cả phòng này ngoại trừ con mèo ngốc thì tất cả đều khẽ thở phào.
Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử thì không cần phải nói, chỉ cần cơ thể Seyin không có vấn đề gì, những chuyện khác bọn họ đều có thể chấp nhận.
Seyin chết thảm như vậy, thình lình sống lại, sẽ phản ứng chậm chạp cũng là điều dễ hiểu.
Tạ Tịch thì càng không cần phải nói, đây chính là kết quả cậu muốn. Từng câu từng chữ của lão Tứ đều nói lên tiếng lòng cậu, cậu cần ở một mình, cần phải tỉnh táo lại, cần không gian riêng!
Tứ hoàng tử rất tò mò với tình trạng này, nhưng thấy trạng thái của anh cả, thằng năm và em sáu không thích hợp cho nên không hỏi nhiều, hắn ta chỉ dặn dò đôi câu: "Mọi người vẫn nên về trước đi, còn ở đây nữa tinh thần cậu ấy càng căng thẳng và đau đớn."
Lão Lục hỏi với vẻ mặt hơi ảm đạm: "Em ấy không có việc gì thật chứ?"
Tứ hoàng tử đáp: "Cơ thể khẳng định không có vấn đề gì, về mặt tâm lý... vấn đề này khó mà nói được, cụ thể thế nào vào dựa vào bản thân cậu ấy."
Ngũ hoàng tử mắt sắc chợt lóe, nói với Lục hoàng tử: "Cho em ấy chút thời gian đi, tạm thời chúng ta không nên làm phiền em ấy nữa."
Rất tốt, Tạ Tịch mừng thầm, xin đồng chí lão Ngũ tiếp tục phát huy!
Lục hoàng tử nhíu mày, nửa muốn đi nửa ở lại.
Ngũ hoàng tử khẽ nói: "Em ấy có thể quên những ký ức kia cũng chưa chắc đã phải là chuyện xấu."
Lời nói này vô cùng kỳ diệu, Lục hoàng tử giật mình.
Quả thực là vậy, loại chuyện giống như tử vong này nếu có thể quên đi đúng là chuyện tốt, thế nhưng tất cả những chuyện khác đều quên hết...
Ngũ hoàng tử lại nói: "Chỉ cần em ấy khỏe mạnh, chuyện sau này về sau lại từ từ nói, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy em ấy đau đớn khổ sở như vậy sao?"
Lục hoàng tử nhắm mắt lại nói: "Đi thôi, chúng ta trở về, để em ấy nghỉ ngơi thật tốt."
Từ đầu đến cuối, Đại hoàng tử đều cách rất xa, chỉ chăm chú nhìn Tạ Tịch, khiến cậu không đoán ra được rốt cuộc y đang nghĩ gì.
Tạ Tịch biết nhưng không muốn cố chấp với chuyện kiếp trước kiếp này, mặc dù khả năng này sẽ lập tức tăng đầy độ thiện cảm của Đại hoàng tử, nhưng về sau thì sao? Phải làm sao mới có thể ổn định lão Ngũ và lão Lục?
Cậu không phải chỉ cần một người yêu là được rồi, cậu phải cần sáu người!
Chẳng bao lâu sau khi tiến vào thế giới này, bạn học Tạ của chúng ta đã có thể thuận miệng nói ra những trích đoạn của cặn bã rồi!
Sau khi tiễn các hoàng tử đi, Tạ Tịch không phải diễn kịch nữa, song lại có cơ hội dỗ dành con mèo ngốc.
Bánh Bao Xá Xíu chớp chớp mắt: "Ba đang diễn trò à?"
Tạ Tịch khinh khỉnh nhìn nó: "Chứ không thì sao?"
Bánh Bao Xá Xíu tâng bốc: "Ba thật lợi hại, đến cả con cũng tin này."
Không phải cậu lợi hại mà là do con mèo nhỏ này quá ngốc!
Tạ Tịch nói với mèo nhỏ: "Đi ra ngoài trông chừng giúp tao, thấy có hoàng tử nào tới thì báo một tiếng."
Bánh Bao Xá Xíu phấn chấn nói: "Vâng!" sau đó bay ra ngoài canh gác.
Tạ Tịch không dám đi đâu, chui vào góc giường.
Trong thời gian đó Lục hoàng tử trộm đến nhìn cậu, Ngũ hoàng tử cũng tới, sau cùng là Đại hoàng tử.
Có thể do sợ Tạ Tịch không thoải mái nên ba người bọn họ không tiến vào, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn từ xa, khoảng chừng một tiếng sau mỗi người lại rời đi.
Lúc sáng sớm, Tạ Tịch giả vờ ngủ thiếp đi, ba vị hoàng tử lại chia nhau đến nhìn cậu, đại khái lần này biết cậu ngủ rồi nên tất cả đều vào phòng, song cũng không cam lòng đánh thức cậu, mà cứ đứng im như trời chổng hẳn nửa giờ rồi mới rời đi.
Thực ra Tạ Tịch căn bản không ngủ, sau khi đưa tiễn ba vị thần này xong, cậu xoay người đứng lên.
"Bánh Bao Xá Xíu, màu ở lại đây, có tình hình gì thì nhanh chóng bảo tao!"
May mắn thay mấy khuôn mặt này đều là thị vệ, cho nên chỗ ở của bọn họ cách nhau không xa, Bánh Bao Xá Xíu có thể miễn cưỡng nhìn qua phạm vi này, nếu không cậu thực sự phải như nhảy xiếc dây, bất cứ lúc nào cũng có thể lộn cổ ngã chết!
Tạ Tịch thay mặt số 2, đi đến chỗ Colin lấy máy truyền tin, sau đó lại đổi mặt số 1, cũng đến chỗ Jesse cầm máy truyền tin.
Cậu vừa mở máy truyền tin ra, tin tức bị chạm tới réo lên đau đầu nhức óc.
Tứ hoàng tử: "Giữa trưa chờ ta, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Nhị hoàng tử: "Buổi sáng ta có việc, chờ hết bận sẽ đi đón cậu, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Tam hoàng tử: "Ta đang ở chỗ đóng quân, giữa trưa sẽ trở về, mang cho cậu đồ ăn ngon."
Tạ Tịch: "..."
Còn cần ăn cơm gì chứ, cậu nhìn thôi đã thấy đủ no rồi!