Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 66: Tạ Tịch: "!!!!!!"
—-— ♥• •♥ ——-
Lão Ngũ và lão Lục đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới Đại hoàng tử thế mà...
Lão Ngũ vẫn còn chưa tin: "Anh cả từng gặp Seyin rồi à, hai người..."
Đại hoàng tử nhíu chặt lông mày nói: "Tạm thời ta cũng không giải thích rõ ràng được, nhưng nếu hai đứa không tìm thấy người thứ ba thì ta có thể thử một chút."
Lục hoàng tử tựa bên thành giường, như có điều suy nghĩ.
Quốc sư nước Hải Khâu chẳng có tí tôn nghiêm của một quốc sư nào cả, ông ta khẽ nói: "Nếu, nếu như không được, trận, trận pháp sẽ không phát động."
Tạ Tịch thật muốn nhảy ra ngoài bóp chết ông ta: Ông bớt tranh cãi sẽ chết à!
Đại hoàng tử nói: "Cho nên cứ thử đi, nếu thực sự không được hai đứa lại đi tìm người khác."
Y muốn biết Seyin này có phải là Seyin trong giấc mơ của y hay không, nếu phải, y có thể hồi sinh em ấy; nếu không phải, y cũng có thể hết hy vọng.
Loại chuyện như kiếp trước kiếp này sao thực sự tồn tại được chứ.
Vẻ mặt Đại hoàng tử ảm đạm.
Tạ Tịch thầm nói một câu không xong, quả nhiên, thanh tiến độ hoàn thành màu xanh lục biến trở lại màu đen, tiến độ đầy thụt còn 16.61%.
Mặc dù không có thuật đọc tâm nhưng Tạ Tịch có thể đoán được Đại hoàng tử đang nghĩ gì.
Chắc là y hoài nghi tính chân thực của giấc mộng, đang hoài nghi Seyin có thực sự tồn tại hay không!
Bởi vì sự hoài nghi này nên tiến độ mới có thể tụt, giống như Nhị hoàng tử vậy.
Quả nhiên dùng giấc mơ để tăng tiến độ không hề ổn định!
Làm sao bây giờ...
Nếu Seyin không sống lại, tiến độ của Đại hoàng tử phải làm như thế nào?
Còn nếu Seyin sống lại, tiến độ đã khóa của lão Ngũ và lão Lục có tụt nữa hay không?
Còn lão Nhị, lão Tam và lão Tứ nữa chứ, tiến độ của bọn họ kém xíu nữa là đầy rồi!
Tạ Tịch nhìn chằm chằm thanh tiến độ, giống như kiến bò trên chảo nóng, hoảng được không được.
Hai tiến độ đầy màu xanh lục, tiến độ màu đen 16.61%, Nhị hoàng tử 16.62%, Tam hoàng tử 16.63%, Tứ hoàng tử 16.64%...
Thoạt nhìn thì sắp qua cửa rồi, máu Boss cuối gần như đã về 0, nhưng mình lại hết mana, không dùng được kỹ năng nào nên chỉ có thể điên cuồng chạy – trốn – né, kiếm vị trí thuận lợi để tránh sát thương. Cảm giác thật thất bại!
Càng chết nữa là, Boss cuối này khả năng còn có hai mạng... 99% công sức của cậu sẽ đổ sông đổ bể...
Tạ Tịch đau đầu nhức óc, cậu tóm con mèo nhỏ lại, vò nó một trận.
Mèo nhỏ còn rất hưởng thụ, híp mắt để cho ba nó xoa bóp.
Bên kia cũng đã đưa ra quyết định, Lục hoàng tử khẽ nói: "Nếu anh cả đã nói như vậy thì chúng ta cứ thử xem."
Không biết có phải là ảo giác của Tạ Tịch hay không mà cậu luôn cảm thấy giọng điệu của lão Lục rất quái lạ, nhất là lúc gọi Đại hoàng tử... hơi có mùi nghiến răng nghiến lợi.
Seyin còn chưa sống lại mà đám anh em đã muốn bất hòa, nếu như sống lại thật...
Tạ Tịch thật! Sự! Đau! Đầu!
Lão Lục đã nói như vậy rồi, lão Ngũ cũng mặt không cảm xúc đáp: "Được."
Tâm tình bọn họ có phức tạp bao nhiêu thì cũng không thể nói nhiều làm lãng phí thời gian nữa.
Nếu chuyện thành công, người bọn họ yêu sẽ trở về, đồng thời có thêm một kẻ địch mạnh; nếu không thành công, anh cả vẫn là anh cả của bọn họ, nhưng người yêu thì phải làm sao đây?
Tạ Tịch cũng cảm thấy phức tạp, rốt cuộc Seyin có nên sống lại hay không và tên quốc sư kia có thể làm đến mức nào?
Như thể muốn xóa sổ đi tâm lý may mắn của cậu...
Đại hoàng tử hỏi quốc sư: "Sau khi trận pháp khởi động thành công, phục sinh có thất bại không?"
Quốc sư đáp: "Không, không có khả năng thất bại. Cả, cả đời tôi chỉ có thể phục sinh hai người, đây, đây là lần thứ hai."
Ánh mắt Lục hoàng tử liếc lại đây, không biết quốc sư đã phải trải qua chuyện gì, chỉ thấy ông ta sợ mất mật, run rẩy như cái sàng. "Nhất định sẽ thành công, trừ phi cậu ta không chết!"
Tạ Tịch: "..." Đậu xanh rau má cả nhà ông!
Lần này xong rồi, tuyệt đối không thể để lão Ngũ và lão Lục biết cậu không chết.
Nếu họ biết thì tiến độ đầy màu xanh còn đâu chứ, trong chốc lát sẽ tụt về 0, cậu còn muốn rời khỏi thế giới này không đây?
Nhìn kết cục của quốc sư nước Hải Khâu đi! Bạn nhỏ Lục bây giờ đã không còn là nhóc đáng thương lúc trước rồi!
Lục hoàng tử nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Đại hoàng tử nhìn anh ta hỏi: "Thân thể của em chịu được không?"
Lão Lục uống thuốc, toàn thân không còn chút sức lực nào, mùi vị này Tạ Tịch đã từng trải nghiệm, thực ra cũng không khó chịu lắm, cần có một nghị lực to lớn để điều khiển cơ thể nghe theo ý mình.
Lục hoàng tử hít vào một hơi, từ trên giường bước xuống: "Không thể kéo dài thời gian thêm nữa."
Anh ta không nói rõ ràng nhưng những người ở đây đều hiểu, lỡ như Đại hoàng tử thất bại, anh ta và lão Ngũ phải nhanh chóng đi kiếm người thứ ba.
Dù sao chỉ có thời hạn 15 ngày, quá thời gian là không cứu vãn được nữa.
Tạ Tịch ôm mèo nhỏ, sắp cắn nát răng hàm đến nơi rồi!
Đoàn người đi đến chỗ ở của Seyin, Tạ Tịch lập tức đuổi theo, lặng lẽ núp ở góc tường nghe ngóng.
Cậu không dám áp sát quá, chỉ có thể thả Bánh Bao Xá Xíu ra để nó tường thuật trực tiếp.
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Bắt đầu lấy máu!"
Tạ Tịch: "..." Tường thuật trực tiếp này chẳng đáng tin chút nào!
Đối với chuyện làm người chết sống lại, ngay từ đầu Tạ Tịch đã tỏ thái độ nghi ngờ sâu sắc.
Thật sự có thể làm người chết sống lại sao?
Người đã chết rốt cuộc sẽ như thế nào? Sau khi sống lại thì ra sao?
Tử vong là một mệnh đề mà nhân loại luôn luôn tìm tòi nghiên cứu, chẳng nhẽ có chuyện nghịch chuyển nhẹ nhàng như thế sao?
Tuy nói đây là một Chuẩn Thế giới, nhưng cũng có nghĩa là sau này nó sẽ thành một thế giới chân chính, chẳng nhẽ nơi này thực sự có thể vượt qua ranh giới sống chết, áp đảo tử vong sao?
Hay nên nói vì đây là Chuẩn Thế giới cho nên mới có dạng bug thế này?
Hiểu biết của Tạ Tịch với Trung Ương và Zone vẫn nằm trong trạng thái nửa vời, cậu thường xuyên suy nghĩ, cũng thử thăm dò X, đáng tiếc thông tin nhận lại vô cùng ít ỏi.
Trước mắt theo những gì cậu hiểu, người thiết kế sáng tạo Chuẩn Thế giới, sau khi được Zone xét duyệt nó sẽ trở thành một Chuẩn thế giới được phép tiến vào. Nhà thám hiểm, Người thu thập và Người ghi chép vào đây hoàn thành nhiệm vụ, tiến tới qua cửa Chuẩn Thế giới, cuối cùng biến nó trở thành một thế giới chân thật.
Cho nên đây là đang sáng tạo thế giới sao?
Nhưng vì sao nhiệm vụ qua cửa cậu nhận được toàn có bệnh như vậy!
Bởi vì đầu óc người thiết kế có bệnh đúng không?
Quả nhiên đầu óc của X không bình thường, nếu không sao anh ta lại tạo ra loại nhiệm vụ chính thần kinh như này!
Mỗi khi Tạ Tịch cảm thấy "Trung Ương" rất thần bí, "Người thiết kế" rất lợi hại, nhớ tới X liền...
Ha ha, tên biến thái chết tiệt!
Giang Tà lom lom nhìn độ thiện cảm.
Nhan Triết đến tham gia náo nhiệt, hỏi: "Tiểu Tường Vi còn chưa ra à?"
Giang Tà: "...Sắp rồi."
Nhan Triết lại hỏi: "Sao thế, cậu ta và hồn ý của ông yêu đương có vui vẻ không?"
Cũng vui vẻ, kém chút xách đao chém người thôi.
Giang Tà không lên tiếng.
Nhan Triết cảm thấy đề tài này của mình không ổn, hắn mới không muốn ăn "thức ăn cho chó" của lão Tà lớn tuổi đâu, thế là hắn đổi chủ đề: "Tôi nghe lão Tần bảo ông nhịn không được, muốn thế giới tiếp theo đích thân đi cùng Tiểu Tường Vi hả?"
Giang Tà nhịn không được thật, không đi nữa y sợ mình nhất kiến chung tình thành cô lão chung sinh(*) luôn.
(*)Cô lão chung sinh: tuổi già cô độc cả đời. Ừm, nó đang vần nên mình để nguyên hán việt.
Nhan Triết lại nói: "Ông nói xem ông tiến vào thế giới mình thiết kế thì có tính là gian lận hay không."
Giang Tà nói: "Chờ em ấy ra hẳn sẽ đi thế giới Mở."
Tất cả mọi người đều có thể tiến vào thế giới Mở, nó cùng loại với nhiệm vụ tập kết, cũng là nhiệm vụ nhiều người, không cần tìm kiếm cũng có thể đi vào.
Nhưng độ khó của thế giới Mở khác hoàn toàn với nhiệm vụ tập kết.
Nhiệm vụ tập kết vẫn do người thiết kế tạo ra nhưng nguồn gốc của thế giới Mở là từ Trung Ương – một Chuẩn thế giới tự hình thành.
Thế giới Mở ngẫu nhiên hình thành, ngoại trừ loại người thiết kế như Giang Tà, những nghề nghiệp khác dù cấp bậc ra sao cũng có thể tiến vào, thậm chí còn có người chơi cấp cao ẩn hiện. Thế giới như vậy theo lý thuyết người mới sẽ không dám xông xáo, so với thu hoạch lớn thì khả năng mất mạng cao hơn.
Nhưng Giang Tà có thể xác định, Tạ Tịch vì muốn đá rơi nhiệm vụ của y nhất định sẽ đi thế giới Mở.
Nhan Triết lại hiểu lầm: "Cái tên già đời nhà ông, ông cố ý lừa Tiểu Tường Vi đi thế giới Mở đúng không?"
Giang Tà: "..."
Nhan Triết nói: "Đừng cho là tôi không biết mấy toan tính của ông, ông để Tiểu Tường Vi đi thế giới Mở, thấy được lòng người hiểm ác, ông lại thừa cơ tóm lấy trái tim người ta, chậc chậc. Lão Tà à, ông xấu xa thật đấy!"
Giang Tà trầm mặc một hồi, không biết xấu hổ nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân là lẽ hiển nhiên."
Nghĩ tới lần trước anh hùng cứu mỹ nhân (thực chất là đi móc phân), trong lòng Giang Tà có hơi nao nao.
___
Chẳng bất ngờ gì khi trận pháp được phát động thành công.
Máu của Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều phù hợp điều kiện!
Quốc sư ngoài việc sợ mất mật còn không nhịn được có hơi hiếu kỳ: đây rốt cuộc là yêu tinh tài năng xuất chúng cỡ nào mới có thể câu hồn ba vị hoàng tử! Nước Hải Khâu mà có nhân vật cỡ này thì còn phải sầu lo chuyện không ăn được thịt người sao?
May mà Tạ Tịch không nghe được "tiếng lòng" của ông ta, nếu không cậu nhất định phải chém chết ổng!
Đại hoàng tử quả nhiên yêu Seyin tha thiết, tròng mắt của lão Ngũ và lão Lục đều tối sầm xuống.
Đại hoàng tử kinh ngạc nhìn, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần lại.
Mộng là thật.
Seyin Hall chính là thị vệ kia.
Y thậm chí còn chưa nói chuyện với em ấy mà đã yêu sâu đậm.
Vì sao lại có chuyện kỳ diệu như vậy.
Những giấc mộng kia thực sự là trí nhớ kiếp trước sao? Kiếp trước bọn họ yêu nhau nhưng lại đi đến đường cùng, y không quên được em ấy cho nên mới mang theo cả trí nhớ kiếp trước sao?
Chuyện này mà nói ra sẽ có người tin sao? . Xi𝗻 ủ𝗻g hộ chú𝗻g 𝙩ôi 𝙩ại -- Tr𝖴 𝓶Truye𝗻.𝒱𝗻 --
Ngay cả y cũng không dám tin tưởng, cho dù kiếp trước bọn họ yêu nhau thì kiếp này cũng khác rồi.
Tạ Tịch nghe nói pháp trận khởi động, suýt chút nữa thì xông lên.
Cậu suy nghĩ rõ ràng rồi, Seyin phải sống lại, nhất định phải sống! Nếu không tiến độ của Đại hoàng tử sẽ càng ngày càng sụt giảm, chò dù cậu có tiến vào giấc mơ của y cũng không có tác dụng gì, dù sao đó là "kiếp trước", càng có nhiều ký ức về "kiếp trước" sẽ chỉ khiến hiện thực càng tàn khốc hơn.
Về việc sau khi sống lại sẽ ra sao Tạ Tịch còn nghĩ chưa ra!
Seyin Hall đều chưa thổ lộ với lão Đại, lão Ngũ và lão Lục, sống lại thì sao? Cậu có thể khéo léo quần nhau với họ, biết đâu, biết đâu có thể xoát đầy tiến độ của lão Đại dưới tình huống bảo vệ toàn vẹn tiến độ của lão Ngũ và lão Lục thì sao!
Tình thế cấp bách, đồng chí Tạ Tịch rốt cuộc chủ động xông thẳng về phía tiền đồ tươi sáng!
Lúc này quốc sư nói một câu tiếng người: "Pháp, pháp trận khởi động, cần, cần ít nhất 24 giờ, cậu ta mới có thể sống lại..."
Lúc Bánh Bao Xá Xíu truyền lại lời này, mắt Tạ Tịch sáng lên.
24 giờ!
Hóa ra không phải hồi sinh trong nháy mắt? Cậu thế mà còn có 24 giờ sao!
Vì sao không phải 240 giờ... Nếu thế cậu nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ...
Tạ Tịch tỉnh táo lại, 24 giờ là tốt lắm rồi, có thể làm rất nhiều chuyện. Cậu muốn dùng thời gian này giải quyết xong lão Nhị và lão Tam và lão Tứ, nếu không đợi Seyin sống lại, mình cậu đối mặt với sáu hoàng tử sợ là sẽ rối như mớ bòng bong!
Dùng 24 giờ giải quyết ba người, sau đó "sống lại" ổn định lão Ngũ và lão Lục, xử lý lão Đại, thế là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Tạ Tịch nghĩ thì hay lắm, tiếc rằng vận mệnh không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy.
"Không thể lãng phí thời gian thêm nữa." Tạ Tịch rời khỏi chỗ ở của Seyin, thay đổi mặt số 1 đi tìm Tứ hoàng tử.
Trên đường đi, Tạ Tịch liếc mắt nhìn máy truyền tin – Cậu mang theo máy truyền tin của mặt số 2.
Có hai tin nhắn mới.
Nhị hoàng tử: "Colin bé bỏng về rồi à?"
Tam hoàng tử: "Chưa trở lại hả? Ta muốn đến nhà ngươi xách ngươi về!"
Tạ Tịch nhanh chóng trả lời: "Thuộc hạ đang đi, sắp đến nơi rồi!"
Hai vị hoàng tử đồng thời gửi tin nhắn đến, ngay cả nội dung cũng giống nhau: "Đến chỗ ta, ta có chuyện muốn nói với cậu (ngươi)."
Có chuyện gì? Tạ Tịch suy nghĩ một chút rồi đồng ý tất, cậu cũng phải tìm bọn họ, chỉ có 24 giờ, mặc kệ như thế nào cũng phải nhanh xoát đầy tiến độ!
Tạ Tịch đi tìm Tứ hoàng tử, không ngờ rằng hắn ta đang muốn ra ngoài, sau khi hai người chạm mặt, Tứ hoàng tử nói: "Ta đang muốn tìm cậu đây."
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải dỗ Tứ hoàng tử vui vẻ!
"Điện hạ tìm thuộc hạ có chuyện gì không?"
Tứ hoàng tử ngập ngừng, cầm tay cậu bảo: "Vào đây."
Tạ Tịch theo sau, cậu phát hiện trong điện không có bất kỳ ai, chẳng qua lão Tứ thích yên tĩnh, điện không có người là trạng thái bình thường.
Tứ hoàng tử dừng lại, nói nốt câu bỏ ngỏ lần trước: "Ta không có ý định kế thừa vương vị, mẹ của ta cũng sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của ta, ta hứa sẽ bảo vệ em trọn đời, cho nên..."
Tạ Tịch trợn mắt.
Tứ hoàng tử nhìn cậu rồi nói: "Chúng ta kết hôn đi."
Tạ Tịch: "!!!"
"Dọa em sợ à?" Tứ hoàng tử nói, "Có thể em sẽ cảm thấy hơi đột ngột nhưng ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi. Em không cần băn khoăn gì cả, về cha ta hay mẹ ta, thậm chí là toàn bộ người đáy biển, chỉ cần em bằng lòng, ai cũng không ngăn cản được chúng ta."
Tạ Tịch mắt lom lom nhìn thanh tiến độ, trong cổ họng như nghẹn một cục đá.
Tứ hoàng tử lại nói: "Đừng nóng vội, em cứ suy nghĩ cho thật kỹ, ta chờ em."
Tạ Tịch rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói của mình, cậu lắp bắp: "Tôi... Tôi..."
Tứ hoàng tử nói: "Không sao, ngày mai hẵng cho ta câu trả lời chắc chắn."
Tạ Tịch ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi cung điện của Tứ hoàng tử, đầy đầu đều nghĩ xem xử lý thế nào...
Đồng ý, thanh tiến độ khẳng định sẽ đầy.
Không đồng ý, 100% tốn công vô ích!
Cậu chỉ còn lại 24 giờ!
Lúc này máy truyền tin của cậu lại vang lên, Tạ Tịch ngơ ngác lấy ra, là tin nhắn của Tam hoàng tử: "Còn chưa về hả?"
Tạ Tịch lắc lắc đầu, tạm thời gác chuyện Tứ hoàng tử ở đó đã, cậu tính đi xem Tam hoàng tử một chút.
Cậu trả lời: "Tôi đến ngay đây!"
Cậu thay đổi mặt số 2, điều chỉnh tốt tâm trạng, để bản thân từ trong khiếp sợ bình tĩnh trở lại, cậu đi đến cung điện của Tam hoàng tử.
Lúc đi vào cậu lập tức cảm thấy không thích hợp.
Biểu tình của anh là sao vậy phó tướng Soreful?
Những tướng sĩ kia trộm liếc nhìn cậu làm gì vậy?
Bọn thị vệ đều che miệng cười trộm là sao?
Khi Tạ Tịch nhìn thấy Tam hoàng tử mặc quân phục mới tinh, ánh mắt không được tự nhiên cứ liếc về bên này, trong lòng cậu lộp boppj mấy tiếng.
Gall nhìn cậu, lại rời tầm mắt đi thật nhanh.
Tạ Tịch hành lễ với gã ta: "Điện hạ."
Gall nắm chặt tay của cậu, hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Cậu cảm thấy ta thế nào?"
Tại sao phải hỏi cái này, lão Tam anh tính làm gì?
Tạ Tịch hơi cà lăm: "Điện hạ đương, đương nhiên rất tốt." Cậu sắp cà lăm như quốc sư Hải Khâu rồi!
Trong mắt Gall tràn đầy ý cười, thế nhưng vẫn cố tỏ ra đứng đắn, dáng vẻ kia thực sự rất đáng yêu rất mê người, tiếc rằng trong lòng Tạ Tịch ngập tràn vẻ kinh dị.
Quả nhiên, tên này sờ mũi một cái, không được tự nhiên nói: "Nếu rất tốt... thì kết hôn với ta đi."
Tạ Tịch: ".................."
Lời Tam hoàng tử nói không khác mấy so với lão Tứ: "Ta sẽ không kế thừa vương vị, cũng không ai quản ta cưới... Ý ta là kết hôn với ta, tóm lại cậu không cần lo lắng chuyện này, thân phận hay địa vị đều không thành vấn đề. Nếu như cậu không thích hoàng cung gò bó, cùng lắm thì hai ta cao chạy xa bay."
Bánh Bao Xá Xíu chớp chớp mắt: "Ba ơi, con rốt cuộc có mấy ông bố vậy?"
Vấn đề này quá khó, ba mi cũng trả lời không nổi!