Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 64: Tim sống và sườn dê nướng
—-— ♥• •♥ ——-
Tạ Tịch lớn gan suy đoán, quả tim này khẳng định là cho ác ma ăn.
Nghĩ cũng biết, người bình thường sao lại đi ăn thứ này được chứ?
Mặc dù không biết Randy làm cậu sống lại bằng cách nào, nhưng hiển nhiên y sợ mình hồi sinh một ác ma giả danh Seyin, cho nên đang thử thăm dò cậu.
Như vậy vấn đề ở đây là, Tạ Tịch chắc chắn cậu không phải là ác ma, nhưng sao cậu lại cảm thấy quả tim sống thơm ngon mỹ vị như sườn dê nướng được? Càng chết người chính là cậu càng lúc càng đói, càng có xúc động muốn ăn hơn.
Nếu không có Bánh Bao Xá Xíu, cậu đã sớm coi trái tim như sườn dê nướng mà ăn đến say sưa ngon lành rồi.
Sau đó sẽ bị Randy giết chết trong mơ, tiến độ nhiệm vụ trở về 0... Cũng không biết sau này còn có cơ hội tiến vào trong mơ không nữa!
Về phần vì sao cậu lại nhìn quả tim thành sườn dê nướng, khẳng định là do Randy, đây là giấc mơ của y, chuyện xảy ra đều chịu sự điều động từ ý chí của y.
Randy cảm thấy người y hồi sinh không phải là Seyin mà là ác ma, cho nên nhận định Tạ Tịch sẽ muốn ăn trái tim này, dưới sự quấy nhiễu mạnh mẽ từ ý chí của y, Tạ Tịch vốn không muốn ăn lại thực sự nhìn trái tim thành sườn dê nướng.
Tạ Tịch oan, oan lắm luôn!
Có điều đứng ở một góc độ khác mà suy nghĩ, có phải "kiếp trước" Randy đã hồi sinh một ác ma hay không, cho nên ký ức này mới ăn sâu bén rễ như thế.
Nghĩ như vậy, cậu lại cảm thấy tên biến thái chết tiệt này rất đáng thương.
Tạ Tịch tâm tình phức tạp, chỉ có thể chửi một câu X ngu ngốc cho hả giận.
Đối mặt với đĩa thức ăn quỷ dị khi thì thơm ngào ngạt khi thì đẫm máu, Tạ Tịch nhịn xuống, cậu nhíu chặt lông mày hỏi: "Tại sao phải cho ta ăn cái này?"
Randy giật mình, trong giọng nói có mấy phần run rẩy khó phát hiện: "Ngài không thích sao?"
Thích cái quỷ, ai muốn ăn trái tim hả!
Rồi xong, lại biến thành sườn dê nướng, độ lửa vừa vặn, ngoài xốp trong mềm, mùi thơm nức mũi, thật đói...
Véo Bánh Bao Xá Xíu một cái, mèo nhỏ vừa kêu, Tạ Tịch lập tức tỉnh táo lại: "Đây không phải là tim sống sao? Thứ này có thể ăn hả?"
Tròng mắt Randy đột nhiên rụt lại, sâu trong đáy mắt có vẻ không dám tin và mừng rỡ như điên: "Do tôi không tốt, tôi hồ đồ rồi, vậy mà mang thứ này lên cho ngài ăn, để ta bỏ đi, đổi sườn dê nướng mà ngài thích ăn nhất."
Tạ Tịch: "..." Cậu buồn nôn đến độ ăn không nổi sườn dê non rồi đây này!
Randy bưng trái tim nóng hổi đi, rất nhanh đã trở lại, y mỉm cười, trong mắt có độ ấm: "Để cậu chủ đợi lâu rồi."
Y mở nắp món ăn ra...
Tạ Tịch im lặng.
Sao vẫn là trái tim vậy! Nguyên một quả, đỏ bừng, còn đang đập nữa chứ!
Tạ Tịch chưa từng thấy tim người, chỉ từng thấy tim lợn, chẳng qua nghe nói hai thứ này khá giống nhau, cho nên... Đây là tim người đúng không?
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ cậu bị lộ rồi? Chẳng lẽ Randy còn đang thử thách cậu? Đến tận hai lần hả?
Randy dịu giọng nói: "Mau ăn thôi, chắc ngài đói bụng lắm rồi."
Ăn cái đầu quỷ nhà anh ấy, Tạ Tịch nhìn trái tim đỏ tươi, cậu sắp nôn rồi đây này!
Bánh Bao Xá Xíu hít hít mũi, kêu meo meo:: "Thơm quá, đây chính là sườn dê nướng sao?"
Tạ Tịch: "???"
Bánh Bao Xá Xíu thèm ăn cực kỳ: "Mèo có thể ăn dê mà? Nhìn thật ngon."
Theo Bánh Bao Xá Xíu mở miệng, Tạ Tịch lại nhìn về phía bàn ăn, trái tim đẫm máu dầm dề lại biến thành sườn dê nướng.
Chuyện này...
Cậu không nhúc nhích, Randy đè thấp giọng gọi: "Cậu chủ?"
Tạ Tịch giật thót, nghe được trong giọng nói của y có sự hoài nghi.
Nếu không ăn nữa nhất định sẽ bị "hiểu lầm"! Nhưng cậu không xuống tay được, chỉ cần Bánh Bao Xá Xíu không lên tiếng, cậu nhìn sườn dê nướng kia thành tim sống, tản ra mùi tanh gay mũi, muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu, cho dù biết đó thực sự là sườn dê nướng cậu cũng không bỏ nổi vào miệng!
Quả nhiên ở trong lòng Randy cậu chính là một ác ma điển hình.
Đã chắc chắn như thế y còn thăm dò làm chi, xử cậu là xong!
Tạ Tịch không hiểu nổi loại tâm tình này – Nếu không phải đang đứng ở biên giới của sự tuyệt vọng cùng cực thì ai sẽ sống chết nắm lấy một sợi tóc vừa đụng vào đã đứt chứ?
Sự vui sướng dâng lên trong mắt Randy rút đi: "Ngài không muốn ăn sao?"
Tạ Tịch biết, chỉ cần cậu kiên trì, ăn hết thứ nhìn giống trái tim sống nhưng thực ra là sườn dê nướng này thì có thể xóa bỏ hơn một nửa sự hoài nghi của Randy.
Thế nhưng... cậu không làm được!
Cậu miễn cưỡng ăn một miếng thôi cũng nhất định sẽ phun ra!
Loại kháng cực trên sinh lý này không phải cứ dùng ý chí là có thể thay đổi được.
Randy giương môi lên, lại lộ ra nụ cười đậm chất thần kinh: "Quả nhiên ngài vẫn muốn ăn..."
"Có thể là vừa rồi mùi tanh quá nồng, tôi không muốn ăn món nhiều dầu mỡ, Randy..." Tạ Tịch ngửa đầu, dùng vẻ mặt ỷ lại quen thuộc của Seyin trong trí nhớ nói, "Tôi muốn ăn điểm tâm và hồng trà, có được không?"
Tạ Tịch nhớ không lầm, các quý tộc không ăn điểm tâm trong bữa tối, nhưng Seyin thường xuyên kén ăn, có đôi khi sẽ "làm nũng" với Randy như vậy.
Vẻ mặt Randy hơi cứng lại một chút, y dung túng nói: "Được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."
Điểm tâm, điểm tâm...
Loại này không phải các món thịt, chắc sẽ khá hơn một chút!
Lần này Tạ Tịch rốt cuộc cũng cược đúng, Randy bưng một tách hồng trà nóng và đĩa điểm tâm tinh xảo lại.
Điểm tâm không biến thành thứ gì khác, nghiêm chỉnh giữ đúng dáng vẻ của nó, Tạ Tịch hết sức cẩn thận, cố ý chọc con mèo nhỏ. Bánh Bao Xá Xíu vẫn còn đang nhớ nhưng sườn dê non, nó quay đầu nói: "Ghét nhất socola, ăn không ngon."
Tạ Tịch khẽ thở phào, cậu biết mình nhìn đúng rồi.
Cậu đói bụng thật, và cũng vì để Randy yên tâm nữa, thế là ăn một miếng socola xốp giòn.
Thứ vốn nên ngọt ngào vào trong miệng Tạ Tịch lại trở thành nhạt nhẽo vô vị, y hệt như gặm đất...
Tạ Tịch: "..." Hóa ra vị giác của ác ma giống mèo, không nếm ra được vị ngọt sao!
Randy hỏi cậu: "Mùi vị thế nào?"
May mà Tạ Tịch là người, cho dù nếm không ra hương vị của socola nhưng vẫn nhỡ kỹ, cậu nói: "Ăn ngon lắm." Còn làm ra vẻ hài lòng.
Randy nhìn cậu, nói: "Chậm một chút, không cần vội."
Tạ Tịch chẳng vội chút nào, ai vội đi "cạp đất" hả!
Cân nhắc đến đủ loại nội tạng sống, ăn đất nháy mắt trở nên vô cùng mỹ vị.
Nhìn mà xem, trên mặt Tạ Tịch đều tràn đầy vẻ vui sướng.
Giang Tà bên kia cũng thuận đường thu hoạch mấy mâm -1 đỏ rực như trái tim kia vậy.
Rốt cuộc cũng thông qua bữa tối thử thách, Tạ Tịch thoáng thở phào.
Randy hỏi cậu: "Tôi đã chuẩn bị xong nước rồi, ngài đi tắm luôn chứ?"
Tạ Tịch không dám chắc phía trước còn cái bẫy nào không... Nhưng kế tiếp quả thực nên đi tắm rửa nghỉ ngơi rồi chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tắm đi!
Tạ Tịch nghĩ thầm: Chuyện gì nên tới cũng tránh không xong, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.
Randy xoay người ôm lấy cậu, Tạ Tịch không muốn thêm phiền toái, để mặc y ôm.
Để soát đầy tiến độ, Tạ Tịch rất liều mạng!
Đến phòng tắm, Randy thả cậu xuống, cởi cúc áo cho cậu.
Tạ Tịch ứng đối tự nhiên, dù sao có kinh nghiệm qua một thế giới, không việc gì phải hoảng cả.
Cởi đồ sạch sẽ, Tạ Tịch vừa định đi tắm...
Bánh Bao Xá Xíu đã nhảy vào trong nước, một con mèo nhỏ như nó lại cực kỳ thích tắm rửa, khổ nỗi vừa mới nhảy vào, mèo nhỏ đã khóc: "Lạnh quá, sao nước lại lạnh như vậy!"
Tạ Tịch: "..." Quả nhiên có cạm bẫy!
Tạ Tịch rất bình tĩnh, trước tiên thò một chân vào thử nước.
Nhiệt độ nước đối với cậu chẳng lạnh chút nào, còn rất dễ chịu, giống như giữa ngày hè chói chang được xuống biển tắm vậy.
"Này..." Tạ Tịch giả vờ hít vào một hơi lạnh, cau mày nói, "Sao nước lại buốt như thế?"
Đôi mắt đen của Randy hơi lạnh, y hỏi: "Nhiệt độ nước không thích hợp sao?"
Rất thích hợp, cực kỳ thích hợp, nếu không phải Bánh Bao Xá Xíu ở đây, cậu đã sớm chui vào, sau đó bị bay đầu rồi!
Tạ Tịch phát huy khả năng diễn xuất cả đời tích cóp của cậu: "Lạnh quá, Randy, không phải anh nói đã chuẩn tốt nước tắm ổn cả rồi sao? Sao nước lại lạnh như vậy?" Trong lời nói còn mang theo chút ý trách cứ.
Giọng điệu này của cậu không chỉ không khiến Randy tức giận, trái lại y còn lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Ngài chờ một lát, ngài chờ một chút, tôi sẽ làm nước nóng lên ngay!"
Tạ Tịch chỉ cuốn một chiếc khăn quanh hông, chẳng lạnh chút nào, nhưng cậu học một biết mười, chủ động cầm quần áo bao lấy mình, làm ra vẻ sợ lạnh.
Randy hối hận cực kỳ, vừa tự trách, vừa nhanh chóng đổi nước nóng.
Trong bồn tắm có hơi nóng bốc lên, Bánh Bao Xá Xíu nhảy vào vui vẻ bơi bơi: "Ba ơi mau vào đi, dễ chịu rồi này!"
Tạ Tịch đưa chân vào, nháy mắt giật mình.
Randy hỏi cậu: "Nhiệt độ có vừa không?"
Tạ Tịch nhìn con mèo nhỏ bơi qua bơi lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa."
Sư bố nó, cậu sắp chết bỏng rồi!
Randy thở phào nói: "Mau vào thôi, cẩn thận kẻo dính lạnh."
Tạ Tịch chầm chập tiến vào bồn tắm, ôm quyết tâm "lợn chết không sợ nước sôi"!
Thân nhiệt của ác ma rất thấp, nước ấm đối với người bình thường chính là nước sôi bóng bỏng với chúng, Tạ Tịch không những phải cắn răng chịu đựng, mà còn phải làm ra dáng vẻ thoái mái...
X, mau lăn ra đây, quất chết anh!
Tạ Tịch sắp bị làm tức chết rồi, cậu rõ ràng là một người sống sờ sờ, tại sao phải bị xem như ác ma mà chịu tra tấn!
Bánh Bao Xá Xíu còn đang bơi ngửa: "Dễ chịu quá dễ chịu quá, tắm nước nóng thoải mái nhất."
Tạ Tịch: "..." Nóng quá, muốn nhảy ra ngoài QAQ!
Cũng không biết chịu đựng bao lâu, Tạ Tịch liếc mắt thấy thanh tiến độ màu đen tăng một điểm. Mắt cậu sáng lên, ngay sau đó cảm giác nhiệt độ nước trở lại bình thường... Cuối cùng cậu cũng thông qua khảo nghiệm rồi đúng không?
Randy không còn hoài nghi cậu là ác ma nữa? Randy cuối cùng cũng tin tưởng cậu là nhân loại?
Cậu rốt cuộc có thể làm người rồi sao?
Hừ, cậu vốn là người mà!
Sau khi sự nghi ngờ của Randy giảm xuống, cơ thể Tạ Tịch không còn cứng ngắc mấy nữa, cậu tắm rửa xong, cảm thấy đã lâu rồi tinh thần không sảng khoái như vậy.
Randy mặc đồ ngủ cho cậu, Tạ Tịch hít vào một hơi, rốt cuộc cũng nắm được quyền chủ động: "Randy..."
"Hử?" Randy cài khuy áo cho cậu, dịu dàng hỏi, "Cậu chủ có gì cần dặn dò?"
Tạ Tịch cụp mắt nói: "Có phải tôi sai rồi không."
Randy ngừng động tác trên tay: "Sao cậu chủ lại có lỗi?"
Tạ Tịch nói khẽ: "Tôi lợi dụng nhiều người như vậy, vì báo thù mà cái gì cũng không để ý, thậm chí còn không ngại triệu hồi ác ma..."
Randy bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen khóa chặt lấy cậu.
Tạ Tịch khổ sở nói: "Tôi đã mất đi rất nhiều, đã sớm chẳng còn gì nữa, nhưng tôi còn có anh, Randy... Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như chỉ có hai người chúng ta thì tốt biết bao, tôi chỉ muốn ở cùng với anh, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không..."
Cậu còn chưa nói xong đã ngừng lại, bởi vì dưới góc phải tầm nhìn xuất hiện nhắc nhở.
[Cảnh mơ sắp kết thúc, xin hãy lập tức rời đi.]
Phía sau là ba giây đếm ngược.
Tạ Tịch nào dám nói nhảm nữa, vội vã rời khỏi cảnh mơ, trở về trong hiện thực.
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao giấc mơ lại kết thúc? Lời nói của cậu kích thích Randy sao?
Tạ Tịch tranh thủ thời gian đổi khuôn mặt dự trữ, tìm một nơi chốn đi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tạ Tịch khẽ thở phào, hóa ra Đại hoàng tử bị người khác đánh thức.
Cậu có hơi tiếc nuối, tỉnh không đúng lúc chút nào, cậu vừa đạt được sự tín nhiệm của Randy, vừa có thời gian soát tiến độ một chút mà sao đã tỉnh rồi.
Muốn nhập mộng tiếp phải đợi ba ngày, với lại...
Tạ Tịch giật mình.
Dưới góc phải, thanh tiến độ màu đen chỗ nhiệm vụ chính đã biến mất, vốn chỉ có 9%, bây giờ trực tiếp đầy, biến thành màu xanh lá 16.66... %.
Như thế liền đầy hả? Cậu mới chỉ nói một câu như vậy đã đầy?
Chuyện này có phải quá đơn giản rồi không?
Ngẫm lại, Tạ Tịch lờ mờ hiểu ra một chút.
Randy chờ quá lâu, vùng vẫy trong vực sâu tuyệt vọng lâu lắm rồi.
Nguyện vọng của y không nhiều, chỉ cần một tia ấm áp, chỉ cần một tia hy vọng, y liền có xu hướng giao ra tất cả.
Miệng Tạ Tịch tràn ra vị đắng chát.
Lúc này, tiếng gọi ngoài cửa đã gọi hồn Tạ Tịch trở về.
Một nhân ngư có dáng vẻ thư ký bơi vào, anh ta hành lễ đơn giản, vội vàng báo cáo với Đại hoàng tử: "Thưa điện hạ! Lục hoàng tử đại thắng, ngài ấy đã đánh lui nước Hải Khâu xuống tận đáy vực sâu rồi!"
Đại hoàng tử vừa hoàn hồn, y nói: "Tốt lắm! Vương quốc đáy biển chúng ta lại có thêm một vị mãnh tướng!"
Thư ký lại nói: "Lục điện hạ bắt sống quốc sư nước Hải Khâu, lần này nước bọn chúng tổn thương nguyên khí nặng nề, hẳn là trong một thời gian dài sẽ không phát động tập kích nữa!"
Đại hoàng tử nhíu lông mày hỏi: "Quốc sư nước Hải Khâu?"
Thư ký hạ giọng nói: "Thuộc hạ nghe nói, hình như Lục điện hạ muốn mượn sức mạnh của quốc sư để hồi sinh một người."
Tạ Tịch: "!"