Thu thập rác không khó, nhưng thu thập một triệu tấn rác chính là quy luật lượng và chất, vô cùng đáng sợ.
Thậm chí Tạ Tịch còn không có khái niệm thế nào là một triệu tấn rác, cậu hoàn toàn không tưởng tượng được ngọn núi rác kia to lớn nhường nào.
Nhiệm vụ phụ này nghe rất giống chuyện Ngu Công dời núi, điểm khác nhau là Ngu Công dời núi còn có thể kiếm được tí mỏ khoáng, cậu thì sao? Muốn một triệu tấn rác để làm gì, tự hun chết mình à!
Tạ Tịch hít vào một hơi, không hề nhụt chí.
So với chuyện thu thập tình yêu của sáu vị hoàng tử, một triệu tấn rác thực sự không tính là gì.
Cậu vừa nấu cơm xong, trong nhà cũng có chút rác sinh hoạt nhưng cậu thực sự không biết phải thu thập như thế nào.
Thả đống rác này vào trong nhà có tính không? Hay phải lần lượt chạm thử? Tạ Tịch chạm thử từng cái nhưng hệ thống không hiện lên thông báo gì.
Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, nếu thu thập rác thành công thì sẽ có thanh tiến độ hiện ra nhắc nhở, bây giờ cái gì cũng không có, chắc là không mò đúng thứ rồi.
Tạ Tịch suy nghĩ... Chẳng lẽ không thể thu thập rác do mình xả ra? Hay là số rác này quá ít?
Có khi là thế thật, rác này là của cậu mà cậu còn thu thập, nếu có thể lặp lại nhiều lần, vậy cậu cứ thu thập nguyên một đống không ngừng chẳng phải có thể kiếm đủ một triệu tấn rác rồi sao.
Tạ Tịch ra khỏi nhà đi tìm rác.
Vấn đề ô nhiễm môi trường sống của người đáy biển không nghiêm trọng như trên đất liền. Ẩm thực của bọn họ rất đơn giản, phương thức chế biến không quá phức tạp, nhờ vậy lượng rác sinh hoạt giảm mạnh; quần áo của bọn họ cũng được sản xuất đặc biệt, nhân ngư phổ thông phần lớn đều chụp vò sò che chắn cho xong chuyện, người có chức vị thì có quần áo riêng, từ hoàng tộc đến thị vệ đều mặc quần áo chế tạo từ một loại vải vóc có tính kháng nước cực tốt.
Loại vải này dùng cực kỳ bền lại không cần giặt sạch, đỡ thêm một phần rác sinh hoạt bị thải ra môi trường.
Về vấn đề ăn ở đi lại, trước tiên nói về chuyện ăn ở.
Nhà ở của vương quốc dưới đáy biển đều làm theo kiểu ghép lại, bởi vì những đồ vật xây dựng có tính kết dính đều không thể ngâm trong nước biển lâu dài.
Phương tiện đi lại khác hoàn toàn so với trên đất liền, đuôi của nhân ngư dùng tốt hơn hai chân của nhân loại rất nhiều, tốc độ bọn họ bơi trong nước còn nhanh hơn nhân loại mọc cánh bay trên trời, chỉ cần có đầy đủ thể lực, tốc độ bơi không kém phần lớn các phương tiện giao thông.
Cho dù thể lực không đủ cũng có thể thuần hóa những loài cá cỡ lớn, tốc độ di chuyển của chúng còn nhanh hơn cả ngựa.
Thêm nữa, quý tộc còn sử dụng các loại phi thuyền, phương diện năng lượng cũng rất trâu bò, trực tiếp dùng nước, mặc dù máy móc chuyển đổi này cực kỳ đắt đỏ, không dễ mở rộng sản xuất với quy mô lớn nhưng hạng mục kỹ thuật này có thể nói không hề gây ô nhiễm môi trường.
Người đáy biển và biển cả ở chung hòa hợp, là trạng thái cộng sinh hoàn mỹ, tiếc rằng lại cứ thế bị người đất liền phá vỡ.
Rác thải trên đất liền đổ hết xuống đáy biển gây nên ô nhiễm nghiêm trọng và ẩn dấu mức độ nguy hiểm không thể đo lường.
Lúc Tạ Tịch điều tra tư liệu, chỉ nguyên những hình ảnh kia thôi cũng khiến người ta thấy mà giật mình. Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ, không chỉ vì muốn qua cửa Chuẩn Thế giới này để khỏi cần trở lại nữa, mà còn vì hy vọng có thể làm chút gì đó.
Cho dù một triệu tấn rác đối với người đáy biển mà nói chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.
Vì tiết kiệm thời gian, Tạ Tịch ngồi phi thuyền rời khỏi vương đô. Lúc trước cậu vẫn luôn ở vương đô, tất cả những gì nhìn thấy đều là sự mộng ảo và mỹ lệ của vương quốc dưới lòng biển, đợi đến khi cậu rời đi, lúc tiến vào vùng biển ngâm toàn rác thải của người đất liền, cậu sững sờ cả người.
Những gì ảnh chụp thu lại chỉ sợ ngay cả 1/1000 hiện thực cũng chẳng biểu đạt tới.
Rác chất cao như núi, bốc mùi hôi thối gay mũi, còn có nước biển vẩn đục nhơ nhớp không chịu nổi. Tạ Tịch bịt lại miệng mũi, khổ nỗi chẳng khá hơn bao nhiêu, cậu cảm giác làn da đau nhói, còn ngứa ngáy khiến người ta buồn bực khó chịu.
"Anh ơi, đừng tiến vào trong đó nữa!" Một giọng nói non nớt vang lên, kéo lại Tạ Tịch.
Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy một cô bé nhân ngư, nhóc có mái tóc đỏ xinh đẹp và đôi mắt màu xanh lam, khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ ngây ngô và trẻ con, tựa như cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích xin mụ phụ thủy ác độc biến ra cho nàng hai chân vậy.
Tạ Tịch lui về phía sau một bước, sự khó chịu trên da giảm đi nhiều: "Cảm ơn em."
Nhóc nhân ngư mỉm cười với cậu: "Anh là người vùng khác phải không, sao anh lại đến đây ạ?"
Tạ Tịch đáp: "Anh có một người bạn sống ở đây, muốn đến thăm cậu ấy."
Đôi mắt nhóc nhân ngư sáng lên: "Anh ấy tên là gì ạ? Em có thể giúp anh tìm người!"
Lừa gạt một cô bé như thế Tạ Tịch cảm thấy rất xấu hổ, cậu chột dạ đáp: "Không cần đâu, cậu ấy sắp tới rồi."
"Vậy ạ," Nhóc nhân ngư nói, "Vậy là tốt rồi, anh ơi, anh tuyệt đối không được tới gần bên kia quá nhé, sẽ bị mắc bệnh đó ạ."
Tạ Tịch gật đầu đáp: "Cảm ơn em, anh sẽ cẩn thận."
Nhóc nhân ngư yên tâm, đong đưa cái đuôi nói: "Em phải đi nhận quả trăng non đây, gặp lại anh sau ạ."
Tạ Tịch biết đây là tiền trợ cấp cho dân nghèo của vương quốc dưới đáy biển.
Cậu tạm biệt nhóc nhân ngư: "Gặp lại em sau."
Nhóc nhân ngư cười xán lạn với cậu một tiếng, lắc lắc cái đuôi xoay người rời đi.
Tạ Tịch giương khóe miệng, vừa nhìn đến phía sau lưng của nhóc nhân ngư thì nụ cười vụt tắt.
Nhân ngư phổ thông không mặc quần áo cho nên phần lưng đều lộ ra ngoài, phần da thịt trắng nõn như đậu hũ của nhóc kia có một mảng thịt lớn bị lở loét, tựa như một bàn tay quái ác xé rách những điều tốt đẹp, lưu lại một dấu vết giật mình trên cơ thể nhỏ bé non nớt.
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, cậu gọi: "Em..."
Nhóc nhân ngư quay đầu hỏi: "Anh còn có việc gì ạ?"
Tạ Tịch ngập ngừng, nói khẽ: "Sau lưng của em... đau lắm đúng không?"
Nhóc nhân ngư hơi xấu hổ: "Rất xấu phải không ạ? Mẹ em nói chờ em lớn lên chút sẽ mua một bộ quần áo, che vào sẽ không thấy nữa."
Trái tim Tạ Tịch giống như bị đâm một nhát, cậu tiến lên phía trước nói: "Vết thương này..." Thực ra cậu biết đáp án, cho nên hỏi một nửa liền không thốt nên lời nữa.
Nhóc nhân ngư nói: "Anh gặp được bạn rồi thì mau mau trở về đáy biển đi nhé, chỗ này không tốt, ở lâu làn da đều sẽ đau nhức."
Tạ Tịch ngập ngừng rồi nói: "Chờ một chút, anh giúp em xử lý vết thương."
Nhóc nhân ngư hơi ngạc nhiên: "Anh là bác sĩ ạ?"
Tạ Tịch dĩ nhiên không phải bác sĩ, nhưng trong ô đạo cụ của cậu có nước thuốc chữa bệnh, một chút vết thương ngoài da có thể chữa khỏi dễ dàng.
Tạ Tịch nói: "Anh có thể giúp em chữa khỏi, chỉ là hơi đau nhức chút."
Ngờ đâu nhóc nhân ngư lại nói: "Không cần đâu ạ, khỏi rồi lại bị lại, không cần phiền phức thế đâu ạ."
Tim Tạ Tịch như nghẹn lại, hô hấp thôi mà cũng cảm thấy đau đớn.
"Không phiền đâu." Tạ Tịch lấy nước thuốc chữa bệnh ra, cần thận bôi lên phần lưng bị thối rữa: "Đừng sợ, một lát là ổn."
Nước thuốc chữa bệnh này có cấp bậc rất thấp, Tạ Tịch có nhìn qua thông tin chi tiết, trong phần ghi chú viết rất rõ ràng: Bị thương sẽ đau đớn, chữa bệnh cũng đau đớn, ai bảo cấp thấp quá không mua được nước thuốc tốt hơn chi.
Tạ Tịch chưa bao giờ dùng nó cho nên cũng không rõ sẽ đau nhức như thế nào, nhưng ghi chú viết như vậy, khẳng định là rất đau.
Bôi xong nước thuốc, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép miệng lại, nhóc nhân ngư chỉ khẽ nhíu mày.
Tạ Tịch hỏi: "Em có đau không?"
Nhóc nhân ngư cười tươi đáp: "Có hơi đau ạ, nhưng bây giờ hết đau rồi, thoải mái lắm ạ!" Nhóc vui vẻ bơi vòng vòng, giống như con mèo nhỏ muốn tóm được cái đuôi của mình.
Trong lòng Tạ Tịch càng nặng nề, nếu không phải đã thích ứng từ lâu, một đứa trẻ mềm mại sao có sức thừa nhận đến mức này chứ.
Nhóc nhân ngư vô cùng vui vẻ, chân thành nói: "Em cám ơn anh, anh tốt bụng quá, tốt như hoàng tử Aix vậy!"
Aix là Nhị điện hạ.
Vậy ra, coi quả trăng non là trợ cấp cho dân nghèo, cũng giám sát chấp hành chính là Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử có danh vọng cực cao trong dân, mới đầu Tạ Tịch còn tưởng là nhờ khuôn mặt của gã, hiện tại cậu đã hiểu, gã dùng hành động thiết thực đổi lấy sự ủng hộ chân chính.
So với Nhị hoàng tử, việc Tạ Tịch làm thực sự chẳng đáng là bao, cậu lắc đầu nói: "Chuyện này có gì to tát chứ, em mau đi nhận quả trăng non đi."
Nhóc nhân ngư phấn khởi bừng bừng bơi đi.
Tạ Tịch lặng lẽ đi theo, đến một trấn nhỏ, trái tim cậu càng xiết chặt.
Biển cả rất rộng lớn, diện tích trên Trái Đất gấp nhiều lần lục địa, cũng đồng thời thần bí và khó lường hơn lục địa rất nhiều.
Giống như Tạ Tịch sống ở Trung Quốc, lãnh thổ lớn như vậy nhưng những nơi tập trung đông dân cư lại rất ít, không phải chỗ nào có đất cũng thích hợp để sinh sống, cũng không phải tất cả vùng biển đều thích hợp để nhân ngư cư ngụ.
Phân tầng xã hội giữa các nhân ngư rất nghiêm ngặt, nguyên nhân lớn nhất là do khoảng cách năng lực.
Vương đô ở sâu dưới đáy biển, nơi đó áp lực nước lớn, nhân ngư phổ thông căn bản không thể sinh hoạt. Châm chọc nhất chính là đống rác thải này không chìm tận đáy biển sâu mà chỉ ăn mòn vùng nước cạn, điên cuồng "bắt nạt" những nhân ngư nhỏ yếu nhất.
Nơi thích hợp nhất cho những nhân ngư này sinh sống là vùng biển gần với đất liền, mà đó lại là những nơi người đất liền tùy ý xả rác vô tội vạ.
Không phải bọn họ không muốn di chuyển mà do không có chỗ để đi.
Đối mặt với nguồn gốc ô nhiễm từ đất liền, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, Tạ Tịch thực sự cảm nhận được sự tức giận của phe Hiếu chiến.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy đồng bào mình chịu khổ như vậy, ai có thể thể nhịn được cơn tức giận, ai có thể không oán hận được chứ, ai mà không muốn trừng trị những kẻ cầm đầu gây nên tai họa!
Bọn họ vốn có cuộc sống yên bình, dựa vào đâu vào phải sống quen với nước bẩn, quen với việc làn da bị ăn mòn, quen với đống rác thải trút xuống không ngừng này!
Tạ Tịch nhíu mày rời đi, trở lại trước mặt đống rác.
Nơi này có một vòng phòng hộ, miễn cưỡng cách ly trấn nhỏ với rác thải nhưng nước biển thẩm thấu ra vẫn gây ảnh hưởng xấu đến người dân bên này, có thể nghĩ tiến vào trong sẽ như thế nào.
Tạ Tịch không sợ, cùng lắm cậu bị độc chết thôi.
Tạ Tịch nhắm lại mắt, trực tiếp đi vào, cảm giác đau nhói như bị kim đâm lan tràn khắp da thịt, trên đuôi cậu có vảy, đó là lớp bảo vệ vô cùng cứng rắn nhưng khi cậu càng tiến vào trong, ngay cả đuôi cá cũng truyền đến cảm giác đau nhói bén nhọn, thậm chí cậu có thể cảm nhận được vảy cá đang tróc ra!
Đây rốt cuộc là thứ gì!
Rác thải không xử lý được, chất chồng thành núi này rốt cuộc đã sinh sôi thành loại quái vật gì!
Bánh Bao Xá Xíu đau lòng muốn chết: "Ba ơi, ba còn ổn không?" Loại đau đớn này đến từ từ, không phải vết thương chí mạng nên không thể miễn đau đớn.
Tạ Tịch gắng gượng chịu đựng, lông mày nhíu cực chặt.
Bánh Bao Xá Xíu gấp đến độ bay vòng vòng quanh cậu, vung móng vuốt nhỏ xé đám nước biển đen ngòm kia nhưng khổ nỗi không giúp gì được cho Tạ Tịch.
Cuối cùng Tạ Tịch cũng đi được đến trước núi rác thải, cậu hít vào một hơi, dòng nước nóng bỏng tiến vào cổ họng, giống như uống phải một hớp axit sunfuric khiến ruột gan đều bị ăn mòn.
Dưới góc phải tầm nhìn của Tạ Tịch rốt cuộc cũng xuất hiện nhắc nhở - Trước mắt có thể thu thập hơn 10.000 tấn rác, có thu thập hay không?
Tạ Tịch lập tức chọn có.
Quả nhiên là thế, muốn kích phát nhiệm vụ phải có đủ số lượng, một triệu tấn là một con số quá lớn, mấy chục cân rác căn bản không đạt đến tiêu chuẩn cho nên không thu thập được.
Sau khi Tạ Tịch chọn thu thập, một nhắc nhở lại hiện lên: Cột đạo cụ đã đầy, xin hãy dọn dẹp.
Tạ Tịch sững sờ, cậu có cả thảy ba cột đạo cụ, có thể chứa đủ một triệu tấn rác không?
Là xếp chồng! Cùng loại có thể xếp chồng, những thứ này mặc dù có đủ loại nhưng bây giờ đã thành rác cả rồi cho nên chỉ cần một cột đạo cụ là đủ.
Tạ Tịch suy nghĩ một chút, gọi Bánh Bao Xá Xíu tới: "Giúp tao một việc."
Bánh Bao Xá Xíu khóc hức hức: "Ba ơi, ba mau tự đâm mình một nhát đi." Trông ba thê thảm quá, nhanh nhanh đâm một nhát nó còn có thể giúp ba miễn đau nhức!
Tạ Tịch lắc đầu nói: "Tao không sao, mày giúp tao bôi nước thuốc chữa bệnh này lên người nhân ngư trong trấn nhỏ lúc trước."
Bánh Bao Xá Xíu ngẩn ngơ.
Tạ Tịch hỏi: "Mày có làm được không?"
Bánh Bao Xá Xíu vội vàng gật đầu: "Có ạ!"
Tạ Tịch vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: "Mau đi đi."
Bánh Bao Xá Xíu ôm nước thuốc bay đi, Tạ Tịch lại lôi một cột đạo cụ khác ra, chọn thu thập lần nữa, giống như có thần tích giáng thế, vùng biển bị địa ngục rác nhuốm thành đen ngòm nháy mắt biến mất.
Tạ Tịch nhìn cột đạo cụ, nơi đó có thêm một vật đen sì như mực.
Cậu liếc mắt nhìn phần thuyết minh.
Tên: Rác.
Cấp bậc: Không.
Chi tiết: Xả ra xin hãy xử lý sạch sẽ, tiện tay vứt đi, nguồn gốc phát tát hôi thối là từ người xả rác.
Dưới góc phải tầm nhìn của Tạ Tịch rốt cuộc cũng xuất hiện tiến độ nhiệm vụ phụ, một màu xanh lục bảo vệ môi trường với con số vô cùng châm chọc – 1%.
Nhiều rác như vậy, liên miên bất tuyệt, vậy mà chỉ có 10.000 tấn thôi hả!
Vậy một triệu tấn là khái niệm gì?
Núi rác vô biên vô tận như thế này còn có 100 đống nữa hả?
Càng khiến cho người ta tê cả da đầu chính là, một triệu tấn so với hàng tỉ rác thải do mấy tỉ nhân khẩu tạo ra chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Tạ Tịch nhíu chặt lông mày, ngay cả đau nhức trên người cũng không cảm giác được.
Bánh Bao Xá Xíu khi trở về còn thừa lại một ít nước thuốc chữa bệnh, nó lo lắng nói: "Ba ơi, con bôi thuốc cho ba nhé!"
Tạ Tịch không muốn lãng phí nước thuốc, vừa định nói chết một lần là xong...
Tròng mắt cậu đột nhiên co rụt lại, trên nhiệm vụ chính xuất hiện thanh tiến độ mới.
Màu trắng?
Đây là của ai?
Đại hoàng tử hay là Tứ hoàng tử? Bọn họ ở gần đây sao?
Tạ Tịch dùng một bình nước thuốc trị liệu, chữa lành một chút để bản thân khỏi bị đau nhói quấy nhiễu nữa.
Chớp mắt sau đó, một mùi hương lành lạnh thoáng truyền đến, người đàn ông dáng người thon dài, mặc bộ đồng phục màu xanh da trời xen lẫn xanh lục đi ra.
Sắc mặt hắn lạnh cứng lại: "Ngươi là ai?"
Là Tứ hoàng tử!
Cảnh cậu một hơi thanh lý sạch núi rác đều bị hắn thấy được!
Tạ Tịch đứng yên thẳng tắp, không biết nên giải thích như thế nào.
Tứ hoàng tử đi tới, rũ đôi mắt sâu không lường được nói: "Có lẽ ta nên hỏi, ngươi có phải là người hay không?"
- ---— ♥• •♥ —----